Buổi chiều cuối tháng mười hai, Sài Gòn đổ mưa tầm tã. Mưa như những sợi chỉ bạc rơi xuống từ bầu trời xám đặc, vẽ nên bức màn ảm đạm phủ kín con phố trung tâm. Trong góc nhỏ của nhà hàng “Eden’s”, Lâm Nhã An đang lau vội giọt nước còn đọng trên tay áo, vạt tạp dề đã sẫm màu vì ướt mưa. Cô vừa tan ca ở quán cà phê thứ hai, lại phải chạy vội qua đây để kịp ca tối.
Một ngày của cô luôn như thế — quay cuồng giữa công việc và những khoản tiền phải trả. Tiền trọ, tiền học phí em trai, tiền thuốc của mẹ. Đôi khi, Nhã An nghĩ nếu có thể bán được cả giấc ngủ, có lẽ cô cũng sẽ làm.
Cánh cửa kính bật mở, một luồng gió lạnh ùa vào cùng bóng dáng cao lớn khoác trên mình bộ vest đen. Người đàn ông ấy bước đi giữa hàng bàn như thể cả thế giới tự động nhường chỗ cho anh. Ánh mắt của vài nữ nhân viên thoáng dao động, còn Nhã An vẫn cúi đầu lau bàn, cho đến khi giọng nói trầm khàn vang lên ngay bên cạnh.
“Cô là người phụ trách bàn VIP 03 phải không?”
Cô ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Anh cao, dáng thẳng, khí chất lạnh lẽo đến mức khiến cả không gian như nín thở. Khuôn mặt anh góc cạnh, ánh mắt sắc bén ẩn sau cặp kính mảnh.
“Dạ, đúng… tôi phụ trách khu đó.” – Nhã An lắp bắp, chưa kịp phản ứng gì thì anh đã gật đầu, nói ngắn gọn:
“Trong mười phút nữa tôi có một buổi gặp quan trọng. Tôi cần không gian yên tĩnh tuyệt đối. Không ai được phép vào nếu không có tôi cho phép.”
Câu nói dứt khoát, như mệnh lệnh.
Nhã An thoáng khựng lại. Dù đã quen phục vụ đủ loại khách hàng, cô vẫn không thể làm ngơ trước thứ uy áp vô hình toát ra từ người đàn ông này. Cô chỉ biết gật đầu.
Khi anh bước đi, cô liếc thấy logo trên tập hồ sơ anh cầm – Thiên Phúc Group, cái tên từng xuất hiện không ít lần trên báo tài chính. Và người đàn ông ấy, nếu cô nhớ không lầm, chính là Trần Duy Khiêm, tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong ngành đầu tư.
Mưa vẫn rơi ngoài khung kính. Cô dọn bàn, rót nước, kiểm tra lại mọi thứ rồi lùi ra xa. Khiêm ngồi xuống, tháo kính, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cửa. Một người đàn ông khác bước vào, dáng vẻ hớt hải — đối tác làm ăn.
Cuộc nói chuyện giữa họ thoạt đầu bình thường, nhưng rồi âm điệu dần trở nên căng thẳng. Giọng Khiêm trầm thấp, sắc bén như dao:
“Anh nghĩ tôi không biết anh đang bán dữ liệu nội bộ cho bên đối thủ à?”
Người kia tái mặt. “Tôi… tôi chỉ…”
Khiêm khẽ cười, nụ cười lạnh khiến cả không gian như đông cứng. “Chỉ là một phút yếu lòng? Hay chỉ là vì tiền? Anh biết hậu quả rồi chứ?”
Nhã An vô tình chứng kiến toàn bộ, tim cô đập nhanh. Cô hiểu mình đang nghe thấy điều không nên nghe. Nhưng ngay lúc cô toan bước lùi về, chân lại trượt phải sàn ướt, khay nước trên tay rơi xuống.
Choang!
Âm thanh vang lên sắc lạnh.
Cả hai người đàn ông quay lại. Ánh mắt Khiêm hướng thẳng vào cô, ánh nhìn như lưỡi dao xuyên qua làn không khí.
“Cô nghe được bao nhiêu?” – giọng anh lạnh buốt.
“Tôi… tôi chỉ…” – Nhã An hoảng hốt lùi lại – “Tôi không cố ý nghe gì cả, tôi chỉ làm đổ nước thôi…”
Người đối tác nhìn Khiêm, cố nặn nụ cười run rẩy. “Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, tổng giám đốc. Một cô phục vụ, sao có thể—”
“Ra ngoài.” – Khiêm cắt lời, giọng dứt khoát.
Căn phòng chỉ còn lại hai người. Nhã An cảm nhận rõ tim mình muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô nắm chặt tay, mùi nước hoa sang trọng của anh len vào từng hơi thở.
Khiêm đứng dậy, tiến lại gần. “Cô tên gì?”
“Lâm… Lâm Nhã An.”
Anh nhìn cô một hồi, rồi đột nhiên rút điện thoại, bấm nhanh vài số. “Tạm đình chỉ toàn bộ camera khu vực này trong mười phút.”
Cô giật mình. “Anh định làm gì?”
Khiêm im lặng, đặt tấm danh thiếp lên bàn. “Ngày mai, mười giờ sáng, đến địa chỉ này. Nếu cô không muốn nhà hàng này mất việc, và bản thân bị kiện vì vi phạm bảo mật, tốt nhất nên có mặt.”
Nhã An chết lặng. Khi anh rời đi, bàn tay cô vẫn run bần bật. Cô nhìn tấm danh thiếp trên bàn:
Trần Duy Khiêm – Tổng giám đốc Thiên Phúc Group
Sáng hôm sau, cô đứng trước tòa nhà cao ốc kính – trụ sở chính của tập đoàn Thiên Phúc. Những bước chân người ra vào liên tục, ai cũng ăn mặc chỉnh tề. Nhã An thấy mình lạc lõng trong chiếc váy đơn giản và đôi giày cũ đã mòn gót.
“Cô Lâm Nhã An?” – giọng lễ tân vang lên. “Tổng giám đốc đang đợi cô ở tầng 39.”
Cô nuốt khan. Cửa thang máy đóng lại, tiếng nhạc nền khe khẽ vang, còn lòng bàn tay cô thì ướt đẫm mồ hôi.
Khi cửa mở ra, căn phòng rộng lớn với kính trong suốt hiện ra. Ánh sáng phản chiếu lên gương mặt người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ, tay cầm tách cà phê.
“Đúng giờ.” – Khiêm nói, giọng đều và lạnh.
“Anh gọi tôi đến… để làm gì?” – cô cố giữ bình tĩnh.
Anh quay lại, đặt tách cà phê xuống. “Tôi cần một người đóng vai vị hôn thê trong vòng ba tháng. Cô vừa khéo có mặt đúng lúc.”
Cô sững sờ. “Anh nói cái gì cơ?”
“Ba tháng. Không hơn, không kém.” – anh tiếp tục, giọng như ra lệnh. “Tôi sẽ trả cô số tiền đủ để đổi đời. Đổi lại, cô chỉ cần giả vờ yêu tôi trước truyền thông, dự tiệc, gặp đối tác. Không được xen vào công việc cá nhân, không được tò mò. Chúng ta sẽ có bản hợp đồng ràng buộc rõ ràng.”
“Anh nghĩ tôi là ai mà có thể…” – cô cắn môi, cố gắng tìm lời.
Anh nhìn thẳng vào cô. “Một cô phục vụ bình thường, mắc nợ, và đang cần tiền. Tôi không sai chứ?”
Nhã An nghẹn lời. Cô ghét cách anh nói, ghét ánh nhìn lạnh tanh ấy — nhưng càng ghét hơn vì anh nói đúng.
Khiêm tiếp tục, đặt một tập hồ sơ trước mặt cô. “Nếu đồng ý, ký vào đây. Nếu từ chối, bản ghi âm trong buổi tối qua sẽ được gửi cho quản lý của cô. Tôi không thích phí thời gian.”
Nhã An nắm chặt tay, lòng rối bời. Cô biết mình đang bị dồn ép, nhưng lý trí lại không đủ mạnh để từ chối. Ánh mắt anh như đang chờ đợi — không phải của một người cầu xin, mà của kẻ luôn nắm quyền lựa chọn.
Cô nhìn dòng chữ cuối cùng của bản hợp đồng:
“Hai bên không được nảy sinh tình cảm thật. Mọi quan hệ kết thúc ngay khi hợp đồng chấm dứt.”
Giữa tiếng kim đồng hồ trôi, cô cầm bút ký.
Khiêm nhìn chữ ký nghiêng nghiêng của cô, khoé môi nhếch nhẹ — nửa như cười, nửa như tính toán.
“Chào mừng đến với hợp đồng cảm xúc, cô Lâm Nhã An.”
Ngoài kia, mưa lại bắt đầu rơi. Nhưng lần này, trong lòng cô không còn là tiếng mưa nữa — mà là tiếng nhịp tim lạc nhịp của một trò chơi nguy hiểm, nơi không ai biết ai sẽ thua trước.