Tống Hạ Băng cảm thấy áp lực từ chiếc ghế da bọc nhung cao cấp như muốn ép cô chìm sâu xuống, đồng thời sự lạnh lẽo từ bàn đá cẩm thạch trước mặt cũng không kém phần ngột ngạt. Cô đang ở trong phòng họp riêng của Lãnh Hàn Phong, nằm trên tầng cao nhất của tháp H.P. – một đỉnh cao quyền lực nơi ánh sáng mặt trời cũng phải đi qua những lớp kính dày để chạm tới.
Căn phòng là một tuyên ngôn về sự giàu có và sự lạnh lùng. Tông màu đen, xám và trắng chiếm ưu thế. Trên tường treo một bức tranh trừu tượng lớn, màu đỏ tươi duy nhất, như một vết thương hở trong không gian hoàn hảo.
Hạ Băng hít một hơi sâu, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Cô đến muộn. Chính xác là năm phút. Nhưng sự trừng phạt mà cô nhận được trong ánh mắt của người đàn ông đối diện thì nặng nề hơn nhiều.
Lãnh Hàn Phong ngồi ở đầu bàn, thư thái đến mức gần như vô tâm. Chiếc áo sơ mi lụa xám nhạt ôm lấy bờ vai rộng, chiếc cà vạt đen thắt một cách hoàn hảo. Anh ta là hiện thân của sự kiểm soát tuyệt đối. Ngay cả khi không nói gì, sự hiện diện của anh ta đã tạo ra một trường lực áp bức, khiến không khí loãng đi.
Cuối cùng, anh ta cũng chịu lên tiếng. Giọng anh ta trầm, vang vọng và lạnh lẽo, như thể đến từ một hang động băng giá.
"Cô đến muộn năm phút," Hàn Phong nói, không cần nhìn đồng hồ, nhưng sự chính xác trong lời nói của anh ta khiến cô phải rùng mình.
Hạ Băng siết chặt tập hồ sơ trong tay, nén lại sự giận dữ và tự ái. "Tổng giám đốc Lãnh, tôi xin lỗi. Đường phố có chút kẹt xe ngoài ý muốn."
"Kẹt xe hay không, đó không phải vấn đề của tôi," Hàn Phong chậm rãi đặt chiếc bút máy mạ vàng xuống bàn. Tiếng kim loại chạm vào mặt đá tạo ra âm thanh chói tai trong không gian im lặng. "Điều đó chỉ chứng minh rằng cô không tôn trọng thời gian của tôi. Và thời gian của tôi... rất đắt."
"Tôi hiểu," Hạ Băng đáp, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp. "Tôi đến đây để nói về đề nghị của anh. Về khoản vốn 500 triệu đô la để tái cơ cấu và vực dậy công ty T.C."
Công ty T.C. là tâm huyết cả đời của cha cô. Nhưng sau cái chết đột ngột của ông, mọi thứ đã sụp đổ. Những sai lầm trong quản lý và các khoản nợ đáo hạn đã khiến T.C. đứng bên bờ vực phá sản. Lãnh Hàn Phong, thông qua tập đoàn H.P. của mình, không những mua lại phần lớn các khoản nợ mà còn nắm giữ hơn 51% cổ phần công ty. Anh ta là kẻ săn mồi đã bao vây con mồi.
Hàn Phong nhếch mép, cuối cùng cũng ngước nhìn cô. Đó là lần đầu tiên kể từ khi cô bước vào phòng, anh ta nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt anh ta, màu nâu đậm gần như đen, sắc bén, lạnh lùng và đầy sự tính toán. Ánh mắt đó không có sự ấm áp hay cảm thông, chỉ có sự đo lường giá trị của cô.
"Không phải là khoản vay," Hàn Phong sửa lời, nhẹ nhàng đẩy tập hồ sơ bìa da đen về phía cô. "Đó là Hợp đồng công việc."
Hạ Băng cảm thấy một dự cảm tồi tệ trào dâng. Cô mở tập hồ sơ. Dù đã lường trước sự bất công, nhưng những điều khoản bên trong vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cô. Cô lướt qua các điều khoản chính, cảm thấy máu dồn lên não.
ĐIỀU KHOẢN 1: Thời hạn 3 năm. Trần Hạ Băng phải làm việc độc quyền cho Lãnh Hàn Phong với tư cách là Trợ lý Điều hành Cao cấp 24/7.
ĐIỀU KHOẢN 2: Lương: Mức lương tượng trưng 1 đô la/năm. Đổi lại, Lãnh Hàn Phong sẽ bơm vốn đủ để công ty T.C. hoạt động ổn định trong 3 năm và cam kết không thanh lý T.C. trong thời gian hợp đồng.
ĐIỀU KHOẢN 3: Quyền điều hành: Trần Hạ Băng phải hoàn toàn tuân thủ mọi chỉ thị của Lãnh Hàn Phong, kể cả các chỉ thị ngoài phạm vi công việc. Quyền kiểm soát chiến lược của T.C. thuộc về Lãnh Hàn Phong cho đến khi hợp đồng kết thúc.
ĐIỀU KHOẢN 4: Yêu cầu Riêng tư: Trần Hạ Băng phải sẵn sàng di chuyển nơi ở, và duy trì sự sẵn có 24/7 theo yêu cầu của Lãnh Hàn Phong. Mục đích của điều khoản này là tối đa hóa hiệu quả công việc và sự tiện lợi cá nhân.
"Anh đang đùa tôi sao?" Hạ Băng không kìm được sự giận dữ. Cô vỗ tập hồ sơ xuống bàn. "Làm việc 3 năm không lương, chỉ để anh kiểm soát tôi, và kiểm soát công ty của tôi? Anh đang bắt tôi phải làm nô lệ!"
"Đó là phí dịch vụ. Cô có thể gọi đó là phí bảo hộ," Hàn Phong nói, thái độ vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ. Anh ta chậm rãi rót cho mình một ly nước lọc. "500 triệu đô không phải là con số nhỏ. Tôi cần đảm bảo tài sản của tôi được quản lý bởi một người hoàn toàn trung thành. Cô không phải là CEO của T.C. nữa, Hạ Băng. Cô chỉ là một nhân viên cao cấp đang gánh nợ của cha mình."
"Nhưng những điều khoản này... chúng vi phạm pháp luật về lao động!"
"Cô có luật sư của tôi và luật sư của cô ở đây," Hàn Phong chỉ vào hai người đàn ông im lặng ngồi ở góc phòng. "Họ đã xem xét. Điều khoản lương 1 đô la/năm là hợp pháp vì nó được bù đắp bằng lợi ích tài chính khổng lồ cho công ty T.C. Điều khoản 24/7 là hợp pháp đối với vị trí trợ lý điều hành cao cấp cá nhân. Còn các điều khoản về sự phục vụ ngoài công việc... nó chỉ mang tính chất yêu cầu về thời gian. Cô không thể làm việc cho tôi nếu cô không sẵn sàng đi du lịch, tham dự các buổi tiệc, hoặc thậm chí là ở cùng một nơi với tôi. Đó là yêu cầu tối thiểu của tôi."
Anh ta chống tay lên bàn, lần này nghiêng hẳn người về phía cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên để đối diện với anh ta. Hơi thở lạnh lẽo và mùi nước hoa nam tính, đắt tiền của anh ta xộc thẳng vào khứu giác cô.
"Tôi muốn... sự tận tâm tuyệt đối," anh ta thì thầm, giọng nói mang theo một sự ám ảnh kỳ lạ. "Tôi ghét sự bất tiện. Tôi ghét phải chờ đợi. Cô phải là cái bóng của tôi. Cô phải dự đoán mọi nhu cầu của tôi trước khi tôi nhận ra nó. Cô phải là người phụ nữ của tôi... trong công việc, và ngoài công việc."
Sự nhấn mạnh vào cụm từ "người phụ nữ của tôi" khiến mọi tế bào trên cơ thể Hạ Băng co lại. Đó không phải là một lời hứa, đó là một lời đe dọa.
"Anh đang ám chỉ gì?" cô hỏi, giọng nói run rẩy không thể kiểm soát.
Hàn Phong lùi lại, nhìn cô bằng ánh mắt thách thức, đầy lửa. "Tôi không ám chỉ gì cả. Tôi chỉ nói. Cô phải sẵn sàng phục vụ tôi 24/7. Điều đó có nghĩa là cô phải ở gần tôi. Rất gần. Đó là điều khoản 4."
Anh ta đưa bút máy mạ vàng về phía cô. "Ký đi, Trần Hạ Băng. Ký đi, và tôi sẽ bơm vốn ngay lập tức. Cô có 10 giây để cứu công ty của cha cô. Hoặc từ chối, và tôi sẽ ký lệnh thanh lý T.C. vào ngày mai."
Hạ Băng nhìn vào cây bút. Nhìn vào tập hồ sơ. Và nhìn vào khuôn mặt vô cảm nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn của người đàn ông đối diện. Cô là một CEO trẻ, nhưng giờ đây cô chẳng khác gì một con cừu non đang nằm dưới dao của một con sói đầu đàn.
Cô nhắm mắt lại. Hình ảnh cha cô, công ty T.C., những nhân viên đã gắn bó, tất cả hiện lên. Sự nghiệp, danh dự, và di sản của cha cô đang nằm trong tay cô.
"Tôi có một điều kiện," Hạ Băng nói, giọng nói của cô đầy sự kiên quyết cuối cùng. Cô biết mình sẽ thua, nhưng cô phải giữ lại một chút tự tôn. "Trong 3 năm, tôi sẽ làm mọi thứ anh nói. Nhưng tôi có quyền giữ lại sự tôn nghiêm của mình. Tôi sẽ không bao giờ trở thành tình nhân hay nô lệ tình dục của anh."
Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt anh ta lộ ra một tia thích thú hiếm hoi trước sự quật cường của cô. Anh ta cười, một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai, như thể cô vừa nói một câu chuyện cười dở tệ.
"Thú vị," anh ta nói. "Tôi chấp nhận. Tôi đã nói rồi, tôi cần một trợ lý điều hành, không phải một món đồ chơi. Nhưng hãy nhớ, Hạ Băng. Ranh giới giữa phục vụ và phục tùng rất mong manh. Cô đã tự đặt mình vào thế cờ này. Và tôi là người định nghĩa lại luật chơi."
Hạ Băng cầm cây bút, bàn tay cô run lên. Cô đặt bút xuống, ký tên mình, Trần Hạ Băng, ngay phía dưới chữ ký uy quyền của Lãnh Hàn Phong. Từng nét chữ như một lời nguyền, một sự bán linh hồn cay đắng.
"Tốt," Hàn Phong nói, anh ta cầm bản hợp đồng lên, thổi nhẹ lên mực còn ướt. Động tác đó đầy vẻ chiếm hữu. "Bắt đầu từ ngày mai, 7 giờ sáng. Cô sẽ chuyển đến căn hộ của tôi. Tài xế sẽ đến đón cô. Cô sẽ bắt đầu công việc của mình: Làm cho cuộc đời tôi trở nên hoàn hảo."
Anh ta đứng dậy, quay lưng lại, đi về phía cửa sổ kính khổng lồ nhìn ra thành phố.
"Tôi không cần nhìn mặt cô nữa," anh ta nói. "Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu trò chơi này. Cô có thể rời đi."
Hạ Băng ngồi đó, cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Cô đã cứu công ty, nhưng đổi lại, cô đã đánh mất sự tự do và rơi vào tay một người đàn ông nguy hiểm bậc nhất. Cô biết, 3 năm sắp tới sẽ là một địa ngục ngọt ngào, nơi ranh giới giữa công việc, cá nhân và sự chiếm hữu sẽ bị bóp méo đến không thể nhận ra. Cô đã ký vào bản hợp đồng của kẻ chết tiệt.