hợp đồng của kẻ chết tiệt

Chương 2: LUẬT LỆ CÁ NHÂN CỦA QUỶ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

7 giờ sáng hôm sau, chiếc xe Mercedes đen bóng loáng dừng trước căn nhà nhỏ của Trần Hạ Băng. Cô đã đóng gói mọi thứ cần thiết vào hai chiếc vali nhỏ. Cô không muốn mang theo quá nhiều thứ cá nhân, như một sự kháng cự vô hình với sự chiếm hữu của Lãnh Hàn Phong.

Hạ Băng bước lên xe. Tài xế không nói một lời, lái xe thẳng đến khu căn hộ cao cấp bậc nhất thành phố, nơi chỉ có những người giàu có nhất mới có thể đặt chân vào.

Căn Hộ Trên Mây:

Căn penthouse của Lãnh Hàn Phong nằm ở tầng cao nhất, được thiết kế theo phong cách tối giản nhưng vô cùng xa hoa. Tông màu đen, xám và bạc lạnh lẽo thống trị không gian. Từ phòng khách, toàn bộ thành phố hiện ra dưới chân, như một tấm bản đồ mà anh ta đang thống trị.

Một người phụ nữ trung niên, quản gia riêng của anh ta, chào đón cô với ánh mắt tò mò nhưng vẫn giữ sự chuyên nghiệp.

"Cô Trần, Tổng giám đốc Lãnh đang đợi cô trong phòng làm việc. Đây là thẻ từ của cô, căn phòng cô sẽ ở là phòng phía đông. Mọi thứ đã được chuẩn bị."

Hạ Băng nhận lấy thẻ từ. Cô cảm thấy lạ lẫm. Cô đã quen với sự ấm cúng và bừa bộn của căn nhà cũ; nơi này quá hoàn hảo, quá lạnh lùng.

Cô bước vào phòng làm việc của anh ta. Hàn Phong đang đứng trước cửa sổ, gọi điện thoại. Anh ta không quay lại, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh ta quay lại, nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh ta không còn sự tàn nhẫn của ngày hôm qua, mà thay vào đó là sự lạnh lùng và đòi hỏi.

"Chào buổi sáng, Trợ lý Trần," anh ta nói. "Tôi hy vọng cô đã thích nghi được với chỗ ở mới."

"Căn hộ rất đẹp, Tổng giám đốc Lãnh," Hạ Băng đáp, giọng cô vẫn giữ sự chuyên nghiệp.

"Tốt," anh ta nói. "Vậy chúng ta bắt đầu công việc. Trước hết, là luật lệ cá nhân."

Hàn Phong tiến lại bàn làm việc, đặt một tập giấy mỏng lên bàn.

"Đây là danh sách những điều cô cần tuân thủ trong phạm vi căn hộ này. Đây là Điều khoản 4 được chi tiết hóa. Hãy đọc kỹ, Hạ Băng. Bất kỳ sai sót nào cũng sẽ được xem là vi phạm hợp đồng."

Hạ Băng cầm tập giấy lên, bắt đầu đọc. Cô thấy choáng váng:

Chế độ Ăn uống: Trợ lý Trần phải ăn cùng bàn với Lãnh Hàn Phong vào bữa sáng và bữa tối. Tránh đồ ăn có mùi mạnh. (Cô không được ăn mì gói nữa sao?)

Thời gian Biểu: Trợ lý Trần phải thức dậy trước Lãnh Hàn Phong 30 phút. Buổi sáng, cô phải chuẩn bị cà phê theo công thức riêng của anh ta và đặt nó trên bàn làm việc vào đúng 7:00 giờ. (Thức dậy lúc 6:30 sáng là điều không tưởng với cô).

Không gian Riêng tư: Phòng riêng của Trợ lý Trần là không gian duy nhất cô có quyền riêng tư. Tuy nhiên, cô phải luôn giữ điện thoại ở chế độ mở và phản hồi trong vòng 3 tiếng chuông. (Luôn luôn sẵn sàng).

Trang phục: Trong căn hộ, Trợ lý Trần không được mặc đồ ngủ cũ kỹ hoặc quá gợi cảm. Trang phục phải gọn gàng, lịch sự, và phải thay đồ ngay lập tức khi anh ta yêu cầu. (Điều này nghe có vẻ cá nhân quá mức).

Khoảng cách: Trong căn hộ và nơi công cộng, Trợ lý Trần phải duy trì khoảng cách tối thiểu là 1 mét. Ngoại trừ những trường hợp liên quan đến công việc hoặc yêu cầu trực tiếp của Lãnh Hàn Phong. (Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng đây là một sự đảm bảo nhỏ nhoi).

Hạ Băng đọc xong, sự tức giận dâng trào. "Đây là những quy tắc kỳ quặc và vô lý! Anh đang biến tôi thành quản gia, thư ký cá nhân, và một con rối trong chính ngôi nhà của anh!"

Hàn Phong dựa lưng vào bàn, tay anh ta đút vào túi quần tây, nhìn cô bằng ánh mắt thách thức.

"Cô có quyền đưa ra ý kiến. Nhưng cô không có quyền từ chối. Tôi đã nói rồi, tôi ghét sự bất tiện. Tôi cần cô ở gần, để tôi có thể kiểm soát được mọi thứ. Công việc của cô không chỉ là giấy tờ, mà là điều chỉnh cuộc sống của tôi."

"Điều chỉnh cuộc sống của anh bằng cách ăn mặc, ăn uống, và ngủ nghỉ theo ý anh sao?" Hạ Băng gần như gào lên. "Anh đang lạm dụng quyền lực!"

"Lạm dụng?" Hàn Phong nhếch môi. "Hợp đồng đã ký. Cô đã chấp nhận phục vụ tôi 24/7. Điều khoản này chỉ là sự cụ thể hóa. Nếu cô không thích, cô có thể hủy hợp đồng. Và ngay lập tức, công ty T.C. sẽ thuộc về tôi, và tôi sẽ bán nó theo từng món đồ."

Lời đe dọa đó ngay lập tức dập tắt ngọn lửa giận dữ trong Hạ Băng. Cô biết cô không có đường lùi. Cô phải chấp nhận.

"Được rồi," cô nói, giọng nói cứng lại. "Tôi sẽ tuân thủ. Nhưng tôi sẽ không bao giờ là con rối của anh."

Hàn Phong tiến lại gần cô. Anh ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh ta. Khoảng cách giữa họ chưa đầy một gang tay, phá vỡ quy tắc "khoảng cách tối thiểu 1 mét" của chính anh ta.

"Tôi thích sự quật cường của cô, Hạ Băng," anh ta thì thầm, giọng nói anh ta trở nên khàn đặc và đầy nguy hiểm. "Nhưng hãy nhớ, cô đã là của tôi. Cô đã bán mình cho tôi. Cô đã trao cho tôi quyền định đoạt cuộc sống của cô. Đừng làm tôi mất hứng thú bằng cách chống đối vô ích."

Bàn tay anh ta rời khỏi cằm cô, nhưng sự nóng bỏng từ cái chạm đó vẫn còn vương lại.

"Việc đầu tiên của cô: chuẩn bị cho buổi họp lúc 10 giờ. Việc thứ hai: đi kiểm tra tủ quần áo. Cô không thể làm trợ lý của tôi với những bộ đồ cũ kỹ đó. Tôi đã nhờ stylist mua cho cô một vài thứ cơ bản."

Hạ Băng quay người, đi về phía phòng làm việc của mình. Cô cảm thấy một sự nhục nhã sâu sắc. Cô đã chấp nhận sự kiểm soát của anh ta, từ công việc đến từng bữa ăn, từng bộ quần áo.

Sự Chiếm Hữu Không Gian:

Buổi tối, Hạ Băng đang cố gắng sắp xếp đồ đạc trong căn phòng phía đông. Căn phòng của cô được bài trí đơn giản, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, có một bức tường kính nhìn ra thành phố.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra. Lãnh Hàn Phong đứng ở ngưỡng cửa, tay cầm hai ly rượu vang đỏ.

"Tôi không nhớ là đã cho phép anh vào phòng tôi," Hạ Băng nói, giọng cô lạnh lùng.

"Tôi là chủ căn hộ. Tôi không cần sự cho phép," anh ta bước vào, đặt một ly rượu lên bàn cô. "Một ly rượu nhẹ sẽ giúp cô dễ ngủ hơn. Chúng ta có thể nói chuyện một chút về ngày làm việc đầu tiên."

Hạ Băng miễn cưỡng cầm ly rượu lên. Anh ta nhìn cô chăm chú, đánh giá từng cử động của cô.

"Thứ hai," anh ta nói, chậm rãi bước đến gần cửa sổ. "Phòng của cô có cửa thông với phòng của tôi."

Hạ Băng hoảng hốt: "Gì cơ? Tôi không hề thấy!"

"Nó ở sau bức tranh đó," Hàn Phong chỉ vào một bức tranh phong cảnh trừu tượng lớn đối diện giường cô. "Đó là lý do nó được gọi là phòng phía đông. Tôi muốn cô luôn trong tầm kiểm soát của tôi, Hạ Băng. Cô phải luôn sẵn sàng, ngay cả khi nửa đêm có công việc khẩn cấp. Tôi sẽ không gọi điện hay nhắn tin."

"Anh đang đi quá giới hạn!" Hạ Băng đặt mạnh ly rượu xuống bàn. "Đó là sự riêng tư! Anh đã hứa..."

"Tôi đã hứa tôn nghiêm của cô được giữ lại," Hàn Phong quay lại, ánh mắt anh ta sắc lạnh và đầy thách thức. "Sự tôn nghiêm của cô nằm ở thể xác, không phải ở ranh giới không gian. Cánh cửa sẽ được khóa từ phía cô. Nhưng nếu tôi cần cô, tôi sẽ gõ cửa. Và cô phải mở."

Anh ta tiến lại cô, đứng sát đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh.

"Ngủ ngon, Trợ lý Trần. Và đừng quên quy tắc thời gian biểu ngày mai. Cà phê của tôi phải có mặt đúng 7 giờ. Nếu không, tôi sẽ phải đích thân đến đây để 'đánh thức' cô. Và tôi đảm bảo, đó không phải là một cách đánh thức nhẹ nhàng."

Anh ta nhếch mép, một nụ cười đầy ám muội. Sau đó, anh ta quay lưng, bước ra khỏi phòng, để lại Hạ Băng đứng chết lặng. Cô biết, anh ta đang cố tình chơi đùa với sự sợ hãi và giới hạn của cô. Cuộc sống chung này không phải là công việc, mà là một trò chơi tâm lý đầy nguy hiểm, nơi sự chiếm hữu của anh ta sẽ từ từ ăn mòn cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×