Sau cuộc đối đầu nảy lửa trong văn phòng, Hạ Băng hiểu rằng cô không còn có thể duy trì bức tường băng giá. Nụ hôn "buộc tội" và lời thú nhận đầy ám chỉ của Lãnh Hàn Phong đã làm tan chảy lớp vỏ phòng vệ cuối cùng của cô. Cô vẫn chưa chấp nhận anh ta về mặt thể xác, nhưng về mặt cảm xúc, cô đã bắt đầu lún sâu vào sự phức tạp của người đàn ông này.
Sự Gần Gũi Trong Công Việc:
Vào những đêm sau đó, sự căng thẳng trong căn hộ penthouse càng tăng cao. Lãnh Hàn Phong cố tình kéo dài thời gian làm việc đến nửa đêm, không phải vì công việc cấp bách, mà là để giữ cô lại trong không gian riêng của anh ta.
Một đêm, cả hai đang xem xét các báo cáo tài chính về công ty T.C. – chủ đề luôn khiến Hạ Băng đau đầu. Đã gần 2 giờ sáng. Cô đã mệt nhoài và cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.
"Đây là vấn đề," Hàn Phong nói, giọng anh ta không còn sự ra lệnh, mà mang một sự mệt mỏi hiếm thấy. "Khoản nợ này của cha cô... nó không chỉ là nợ. Nó được cấu trúc để hủy hoại T.C. từ bên trong."
"Tôi biết," Hạ Băng thở dài. "Cha tôi đã bị lừa. Tôi cần phải tìm ra kẻ đứng sau chuyện này."
Hàn Phong nhấp một ngụm nước, nhìn cô. "Cô quá ngây thơ, Hạ Băng. Trong giới kinh doanh, không có lừa dối, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Kẻ mạnh tạo ra luật chơi."
"Và anh là kẻ mạnh," Hạ Băng nói, giọng cô đầy sự mỉa mai.
"Đúng vậy," anh ta thừa nhận, ánh mắt anh ta đầy sự chua chát. "Tôi đã phải học luật đó một cách tàn nhẫn."
Khoảnh Khắc Đột Ngột:
Cảm thấy không khí quá ngột ngạt, Hàn Phong đứng dậy. "Tôi cần một chút không khí lạnh."
Anh ta bước ra ban công lớn. Gió đêm lùa vào, lạnh lẽo. Hàn Phong cởi áo sơ mi, chỉ để lộ phần lưng và vai trần vạm vỡ. Anh ta dựa tay vào lan can, nhìn ra thành phố đang chìm trong ánh đèn.
Hạ Băng bị bất ngờ bởi hành động đó, nhưng cô không thể rời mắt khỏi tấm lưng trần. Cô chợt nhận thấy một vết sẹo lớn, trắng mờ, chạy dài từ vai trái xuống gần thắt lưng anh ta. Vết sẹo đó không phải là một vết cắt nhỏ; nó giống như một vết thương cũ, sâu và đã được khâu lại một cách vội vàng.
Cô tiến lại gần ban công, sự tò mò vượt qua sự sợ hãi. Cô không thể tin rằng người đàn ông hoàn hảo, mạnh mẽ như Lãnh Hàn Phong lại mang trên mình một vết thương lớn và rõ rệt đến vậy.
Hạ Băng đưa tay ra, gần như vô thức chạm nhẹ vào mép vết sẹo. Da thịt anh ta nóng và săn chắc.
Hàn Phong giật mình. Anh ta không quay lại, nhưng anh ta hoàn toàn cứng đờ. Cú chạm đó đã phá vỡ mọi rào cản vật lý và cảm xúc mà họ đã cố gắng xây dựng.
"Đừng chạm vào," Hàn Phong ra lệnh, giọng anh ta khàn đặc, không phải vì giận dữ, mà vì sự ngạc nhiên và đau đớn bị che giấu.
Hạ Băng lập tức rụt tay lại, cảm thấy hối hận vì sự vô duyên của mình.
"Xin lỗi, tôi... tôi chỉ tò mò. Nó là gì vậy?"
Hàn Phong vẫn đứng im, đối diện với đêm tối. Sự im lặng kéo dài nặng nề. Hạ Băng nghĩ rằng anh ta sẽ trừng phạt cô vì đã xâm phạm không gian cá nhân, hoặc đơn giản là sẽ giữ im lặng.
Nhưng sau đó, anh ta đã làm một điều hoàn toàn bất ngờ.
"Nó là dấu ấn của sự phản bội," Hàn Phong nói, giọng anh ta trầm thấp, như một lời thú nhận. Anh ta quay lại, đối diện với cô.
Hồi Ức Đêm Khuya:
Anh ta không mặc áo, và Hạ Băng có thể nhìn rõ toàn bộ cơ thể anh ta. Anh ta nhìn cô, ánh mắt anh ta không còn sự chiếm hữu, mà là một sự trống rỗng và đau đớn.
"Nó xảy ra cách đây mười năm. Sau khi cha tôi qua đời," anh ta bắt đầu, giọng anh ta đều đều, như đang kể một câu chuyện của người khác. "Tôi chỉ mới 20 tuổi. Mọi người nghĩ tôi quá trẻ để điều hành tập đoàn. Tôi tin tưởng người chú ruột của tôi. Ông ta là người duy nhất tôi nghĩ sẽ giúp đỡ tôi."
Hàn Phong tiến lại chiếc ghế da, ngồi xuống. Hạ Băng cũng ngồi đối diện, lắng nghe chăm chú.
"Ông ta đã cố gắng chiếm đoạt mọi thứ. Không phải bằng luật pháp, mà bằng cách thuê người ám sát tôi. Ông ta muốn mọi thứ trông giống như một vụ tai nạn. Vết sẹo này là kết quả của việc tôi cố gắng thoát khỏi lưỡi dao của một tên sát thủ chuyên nghiệp."
"Anh... anh bị tấn công?" Hạ Băng kinh ngạc. Cô không thể tưởng tượng được một người như anh ta lại trải qua một quá khứ kinh khủng như vậy.
"Đúng vậy. Tôi đã sống sót. Nhưng nó dạy cho tôi một bài học. Tin tưởng là chết chóc. Sự yếu đuối là cái bẫy. Kể từ đó, tôi đã thay đổi luật chơi. Tôi không bao giờ để ai kiểm soát cuộc sống của tôi, cảm xúc của tôi. Tôi phải là kẻ mạnh nhất, kẻ kiểm soát mọi thứ. Đó là lý do tại sao tôi ghét sự bất tiện, ghét sự bất ngờ. Và ghét sự không vâng lời."
Lời giải thích của anh ta đã lý giải mọi hành động chiếm hữu, mọi sự tàn nhẫn của anh ta. Anh ta không phải là một kẻ chơi bời ngạo mạn; anh ta là một người đàn ông bị tổn thương sâu sắc, luôn sống trong sự phòng vệ.
Gần Gũi Tâm Hồn:
Sự đồng cảm dâng lên trong Hạ Băng. Cô nhìn anh ta, không còn là sếp hay kẻ chiếm hữu, mà là một người đàn ông cô đơn, bị phản bội, bị tổn thương.
"Tôi xin lỗi," Hạ Băng nói, giọng cô chân thành. "Tôi không biết quá khứ của anh..."
"Cô không cần phải biết," Hàn Phong ngắt lời, anh ta ngước nhìn cô, nhưng ánh mắt anh ta đã dịu đi. "Nhưng cô đã chạm vào nó. Và đó là điều không ai được phép làm."
Hạ Băng tiến lại gần hơn, cô đưa tay ra, không chạm vào vết sẹo, mà chạm vào bàn tay đang nắm chặt của anh ta.
"Tôi cũng đã bị phản bội," Hạ Băng thì thầm. "Cha tôi tin tưởng bạn bè, và họ đã lừa dối ông ấy. Tôi hiểu cảm giác đó. Cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại với mình."
Sự chia sẻ này là một khoảnh khắc hiếm hoi, một sự hòa hợp tâm hồn vượt qua ranh giới của hợp đồng. Họ không còn là sếp và trợ lý, mà là hai linh hồn bị tổn thương đang tìm kiếm sự an ủi trong bóng tối.
Hàn Phong nhìn chằm chằm vào cô. Bàn tay anh ta, vốn lạnh lùng và mạnh mẽ, giờ đây trở nên dịu dàng hơn khi chạm vào tay cô. Anh ta từ từ siết chặt tay cô.
"Cô đang làm tốt lắm, Hạ Băng," anh ta nói, giọng anh ta trầm ấm và có chút xao động. "Cô đã cho tôi thấy một khía cạnh mà tôi đã khóa chặt trong mười năm."
Anh ta nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, trân trọng lên trán cô.
"Nhưng đừng quên," anh ta thì thầm. "Sự đồng cảm không làm thay đổi hợp đồng. Cô vẫn là của tôi. Và việc cô biết bí mật này, chỉ càng khiến tôi phải kiểm soát cô chặt hơn. Cô đã thấy sự yếu đuối của tôi. Và kẻ thù sẽ dùng nó để chống lại tôi. Cô phải đảm bảo rằng cô sẽ luôn trung thành."
Hạ Băng gật đầu. Cô biết lời nói của anh ta là sự thật. Cô đã nhìn thấy vết sẹo. Cô đã nghe thấy bí mật. Giờ đây, cô không chỉ là trợ lý của anh ta, mà còn là người bảo vệ bí mật đó. Mối liên kết giữa họ đã sâu sắc hơn bao giờ hết, và nó đầy rẫy hiểm nguy.