hợp đồng của kẻ chết tiệt

Chương 9: CUỘC CHIẾN GIỮA BĂNG VÀ LỬA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nụ hôn "buộc tội" và lời thú nhận bất ngờ của Lãnh Hàn Phong, Hạ Băng quyết định phải tự bảo vệ mình. Cô không thể để anh ta thao túng cảm xúc của cô. Cô quay trở lại với vai trò trợ lý chuyên nghiệp, làm việc chăm chỉ, tuân thủ mọi quy tắc, nhưng hoàn toàn giữ thái độ lạnh lùng và xa cách.

Tuy nhiên, sự kháng cự của cô chỉ làm Lãnh Hàn Phong cảm thấy hứng thú hơn. Anh ta bắt đầu một "trò chơi" mới: "Cuộc Chiến Giữa Băng và Lửa".

Sự Chiếm Hữu Tại Văn Phòng:

Vào một buổi sáng, Hạ Băng đang bận rộn với hàng chồng hồ sơ trên bàn. Hàn Phong bước vào phòng làm việc của cô, tay cầm một ly cà phê.

"Tôi thấy cô trông quá căng thẳng, Trợ lý Trần," anh ta nói, giọng nói đầy trêu chọc. "Đây là phần thưởng cho sự tận tâm của cô."

Anh ta đặt ly cà phê xuống bàn. Hạ Băng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Lãnh. Nhưng đó không phải cà phê tôi chuẩn bị cho anh."

Hàn Phong cười nhẹ. "Đúng vậy. Đây là cà phê tôi pha cho cô. Tôi đã thêm một chút kem và một thìa đường. Tôi nghĩ nó sẽ giúp cô thoải mái hơn."

Hạ Băng ngước lên, nhìn anh ta đầy sự khó chịu. "Tôi thích cà phê đen."

"Tôi biết," anh ta nhún vai. "Nhưng tôi thì không. Và vì cô là của tôi, tôi muốn cả hai chúng ta đều 'ngọt ngào' hơn một chút."

Anh ta cúi xuống, ghé sát tai cô. "Và nếu cô không uống nó, tôi sẽ phải dùng biện pháp khác để 'ngọt ngào' hóa cô."

Lời nói đầy sự ám chỉ và nguy hiểm đó khiến Hạ Băng rùng mình. Cô miễn cưỡng cầm ly cà phê lên và uống.

Giằng Co Quyền Lực:

Tại các cuộc họp, Lãnh Hàn Phong cũng thay đổi cách đối xử. Anh ta không còn giữ vẻ chuyên nghiệp hoàn toàn.

Trong khi Hạ Băng đang thuyết trình về một chiến lược tiếp thị, Hàn Phong ngồi ở đầu bàn, ánh mắt anh ta không tập trung vào biểu đồ hay số liệu. Anh ta nhìn thẳng vào Hạ Băng, ánh mắt anh ta bùng cháy một ngọn lửa đầy dục vọng và chiếm hữu, như thể anh ta đang lột trần cô bằng ánh mắt.

Hạ Băng cảm thấy mặt nóng ran. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô biết mọi người trong phòng đều nhận ra sự căng thẳng giữa họ. Một số người lén lút nhìn sang, một số người cố tình tránh ánh mắt.

Sau cuộc họp, khi mọi người đã rời đi, Hạ Băng đi đến chỗ Hàn Phong.

"Anh đã làm gì trong cuộc họp đó vậy?" cô gần như hét lên. "Anh đã khiến tôi trông như một kẻ nghiệp dư. Mọi người đều biết anh đang có ý đồ gì."

Hàn Phong dựa lưng vào ghế, vẻ mặt anh ta bình thản và đầy mãn nguyện.

"Đó là mục đích," anh ta nói. "Tôi muốn họ biết rằng cô không chỉ là trợ lý của tôi. Tôi muốn họ biết cô đã thuộc về tôi. Tôi muốn phá vỡ ranh giới giữa công việc và cá nhân mà cô cố gắng thiết lập. Cô đã không tuân thủ Điều khoản 4. Cô đã chống lại sự tận tâm 24/7. Vì vậy, tôi sẽ buộc cô phải làm điều đó, ngay cả khi chúng ta ở nơi công cộng."

"Đó không phải là cách làm việc của một Tổng giám đốc!"

"Tôi không còn là Tổng giám đốc nữa. Tôi là Chủ tịch Hội đồng Quản trị," anh ta nói, giọng anh ta đầy uy quyền. "Và cô đã ký hợp đồng với tôi. Vì vậy, cô phải chấp nhận mọi quy tắc của tôi."

Cuộc Trò Chuyện Riêng:

Tối đó, khi cả hai trở về căn hộ. Hạ Băng quyết định đối mặt với anh ta một lần nữa.

"Tôi không thể làm việc với anh như thế này," cô nói, khi anh ta đang đứng trong phòng khách.

Hàn Phong không quay lại. "Tại sao không?"

"Vì anh đang dùng quyền lực để thao túng tôi. Anh đang ép tôi vào một mối quan hệ mà tôi không muốn. Tôi đã ký hợp đồng để cứu công ty của cha tôi. Không phải để trở thành tình nhân của anh."

Hàn Phong quay lại, ánh mắt anh ta sắc lạnh. "Tôi đã nói với cô, tôi không cần tình nhân. Và tôi đã không đi quá giới hạn thể xác. Cô đang ở đây vì công việc, nhưng đồng thời, cô cũng đang ở đây vì tôi."

Anh ta tiến lại gần, từng bước chân như đang tuyên bố chủ quyền.

"Cô không thể phủ nhận sự căng thẳng giữa chúng ta, Hạ Băng," anh ta nói, giọng anh ta trầm và khàn đặc. "Cô đã cảm thấy điều đó trong căn hầm rượu. Cô đã cảm nhận được điều đó trong thang máy. Và cô cũng đã cảm thấy điều đó trong cuộc họp hôm nay. Chúng ta giống như hai nam châm, luôn thu hút nhau. Và cô càng chống cự, lực hút đó càng mạnh."

Anh ta dừng lại trước mặt cô, cúi xuống, mặt anh ta gần sát mặt cô.

"Vậy, hãy kết thúc trò chơi này đi," anh ta thì thầm, ánh mắt anh ta bùng cháy. "Hãy thừa nhận rằng cô cũng cảm thấy nó. Hãy thừa nhận rằng cô cũng khao khát nó. Và chúng ta sẽ đi đến một thỏa thuận mới."

Hạ Băng đứng chết lặng. Cô biết anh ta đang nói sự thật. Cô có thể cảm nhận được khao khát trong ánh mắt anh ta, và cô cũng cảm thấy sự phản ứng của chính mình. Sự giận dữ của cô đã bị thay thế bằng sự khao khát.

Cuộc chiến giữa băng và lửa đã đến hồi kết. Và cô biết, trong trò chơi này, cô đã thua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×