Tiếng nhạc mừng tiệc cưới đã tắt hẳn, nhưng sự tĩnh lặng trong căn biệt thự xa hoa lại không hề dễ chịu, mà nặng nề như một tảng băng trôi. Khắp nơi là những đóa hồng trắng tinh khôi, đẹp đẽ nhưng lại toát lên vẻ xa cách, lạnh lùng như chính cô dâu và chú rể.
An Nhiên, cô em gái vừa du học trở về, đứng lặng lẽ dựa vào lan can tầng hai. Cô mặc một chiếc váy dạ hội đơn giản, chìm hẳn giữa không gian lộng lẫy. Đôi mắt cô dõi theo bóng lưng cao lớn của Hàn Phong, người đàn ông vừa trở thành anh rể cô. Hàn Phong, Tổng Giám đốc trẻ tuổi của Tập đoàn Phong Thị, có vẻ ngoài hoàn hảo đến mức lạnh lùng. Anh ta đang trao đổi với một đối tác kinh doanh ở góc phòng, thái độ chuyên nghiệp, không chút hơi ấm của một chú rể trong đêm tân hôn.
Cô chị gái Thanh Trúc, xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới, ngồi một mình trên sofa. Gương mặt cô rạng rỡ, nhưng đôi mắt lại mang một nỗi buồn khó gọi tên. Thanh Trúc yêu Hàn Phong một cách mù quáng, nhưng An Nhiên, người hiểu chị mình hơn ai hết, cảm nhận rõ sự bất thường. Mối quan hệ này không phải là tình yêu nồng nhiệt, nó giống như một hợp đồng được ký kết giữa hai tập đoàn lớn hơn là một lời thề nguyện.
An Nhiên bước xuống, tiến lại gần Thanh Trúc. Cô cố gắng thăm dò: "Chị, em cảm thấy anh Phong... có vẻ hơi lạnh nhạt."
Thanh Trúc cười nhẹ, nụ cười như một bong bóng thủy tinh dễ vỡ: "Anh ấy luôn bận rộn. Công việc của anh ấy rất căng thẳng, em đừng nghĩ nhiều." Nhưng An Nhiên không thể không nghĩ. Cô nhìn về phía Hàn Phong, và đúng lúc đó, anh ta quay lại. Ánh mắt hai người giao nhau trong một thoáng chốc. Ánh mắt Hàn Phong sâu thẳm, nhưng không hề có sự bối rối khi bị em vợ nhìn thẳng. Ngược lại, nó giống như một sự khiêu khích đầy ẩn ý, một cái nhìn thoáng qua đã làm An Nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Đêm khuya, sự tĩnh lặng trong biệt thự bị phá vỡ bởi tiếng bước chân của Hàn Phong đi xuống thư viện riêng. An Nhiên biết rõ, phòng tân hôn vẫn lạnh lẽo. Cô không thể ngủ được. Tò mò và bất an, cô rón rén đi theo.
Qua khe cửa hẹp, An Nhiên thấy Hàn Phong đang ngồi trước màn hình máy tính, trên tay cầm ly rượu mạnh. Ánh sáng xanh nhạt chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, làm lộ rõ sự mệt mỏi và... một tia hận thù chớp nhoáng trong đáy mắt anh ta. Cô nghe lỏm được vài từ khóa: "...cổ phần," "...đòn bẩy cuối cùng," "...gia tộc họ Lục phải trả giá."
Gia tộc họ Lục. Đó là tên gia tộc của cô.
Trái tim An Nhiên đập thình thịch. Cô lùi lại thật nhanh, không dám tin. Người đàn ông vừa cưới chị gái cô, người cả gia đình cô tin tưởng, lại đang ấp ủ một âm mưu trả thù. Cô phải tìm ra bằng chứng. Cô không thể để Thanh Trúc trở thành nạn nhân.
Sáng hôm sau, An Nhiên quyết định đối mặt. Cô tìm thấy Hàn Phong trong phòng gym riêng. Anh ta mặc áo phông ba lỗ và quần shorts, cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi lấm tấm khiến vẻ lạnh lùng thường ngày tan biến, thay vào đó là sự mạnh mẽ và nam tính đầy áp lực.
"Chào anh rể," cô nói, giọng run nhẹ. "Anh không ngủ trong phòng tân hôn tối qua."
Hàn Phong dừng máy tập, ánh mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, không chút cảm xúc. "Em quan tâm đến chuyện riêng của vợ chồng anh à? Thanh Trúc biết anh có thói quen làm việc muộn."
"Tôi không lo lắng, tôi... nghi ngờ," An Nhiên mạnh dạn hơn. "Anh cưới chị tôi vì mục đích gì?"
Anh ta bước lại gần. Hơi thở nóng ấm mang theo mùi gỗ đàn hương phả vào mặt cô. Khoảng cách gần đến mức An Nhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể rắn chắc của anh.
"Nhiều tiền, quyền lực, và một vị trí vững chắc trong thương trường. Đó là những gì hôn nhân này mang lại cho anh. Và cả gia tộc em," Hàn Phong nhếch mép, để lộ một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai. "Đó là lý do đủ chưa, em vợ nhỏ?"
An Nhiên cứng họng, nhưng đôi mắt cô vẫn đầy quyết tâm và sự thách thức. Cô sẽ không để mọi chuyện dừng lại ở đây. Hàn Phong nhìn thẳng vào sự kháng cự đó, và một tia hứng thú, một sự chiếm hữu nhẹ nhàng, thoáng qua trong đôi mắt lạnh lùng của anh. Anh ta biết, cô em vợ này sẽ là một vật cản, nhưng cũng có thể là một trò chơi thú vị.