Sự thách thức bằng dục vọng của Lạc Dao trong Chương 3 đã tạo ra một sự rung chuyển nhỏ trong mối quan hệ của họ, nhưng Bá Tước đã nhanh chóng củng cố lớp băng của mình. Anh không thể để bản thân bị kiểm soát bởi sự hấp dẫn thể xác, đặc biệt là khi anh đã dành trọn cảm xúc cho người phụ nữ khác.
Diễm An, người mà giới truyền thông ưu ái gọi là "tri kỷ của Bá Tước," là một họa sĩ nổi tiếng, sở hữu vẻ ngoài dịu dàng, thanh lịch và một khí chất mong manh. Cô ta chính là "kẻ thứ ba hoàn hảo" trong cuộc hôn nhân này. Bá Tước công khai dành cho Diễm An sự quan tâm, dịu dàng, và sự tôn trọng mà anh chưa bao giờ dành cho Lạc Dao.
Một buổi chiều, Bá Tước thông báo anh sẽ tổ chức một buổi tiệc riêng tư tại biệt thự để giới thiệu Diễm An với một số người bạn thân thiết. Lạc Dao, với tư cách là vợ hợp pháp, buộc phải đóng vai chủ nhà, một vai diễn đầy sự sỉ nhục.
Trong suốt buổi tiệc, Bá Tước giữ Lạc Dao bên cạnh như một bức tượng trang trí. Anh lịch thiệp, nhưng lạnh nhạt. Tuy nhiên, khi Diễm An bước vào, đôi mắt Bá Tước lập tức sáng lên. Ánh mắt đó chứa đựng sự dịu dàng và tình cảm chân thành, thứ mà Lạc Dao chưa từng nhận được.
Bá Tước nắm tay Diễm An, công khai tuyên bố trước mặt mọi người (bao gồm cả Lạc Dao): "Diễm An là người giữ linh hồn tôi. Cô ấy là tình yêu mà tôi không thể cưới, nhưng mãi mãi tôn thờ."
Lạc Dao phải mỉm cười, nụ cười cô cứng nhắc như đeo mặt nạ. Cô đứng đó, chứng kiến cảnh Bá Tước và Diễm An trò chuyện thân mật, ánh mắt họ giao nhau đầy sự thấu hiểu. Diễm An cũng tỏ ra lịch sự với Lạc Dao, nhưng ánh mắt cô ta chứa đựng một sự ưu việt ngầm: Tôi là người anh ấy yêu, còn cô chỉ là cái tên trên giấy tờ.
Lạc Dao cảm thấy một sự ghen tỵ chua chát dâng lên. Cô không ghen vì tình yêu, mà ghen vì sự dịu dàng và tôn trọng mà Bá Tước dành cho Diễm An. Điều đó vượt ra ngoài Điều 7 của hợp đồng, vượt ra ngoài sự thỏa thuận thương mại. Nó khiến cô cảm thấy bị coi thường một cách tuyệt đối, như thể cô không xứng đáng nhận được bất kỳ sự ấm áp nào từ anh.
Sau khi tiệc tàn, Bá Tước và Diễm An cùng nhau đi dạo trong vườn hồng, để lại Lạc Dao một mình dọn dẹp tàn dư của buổi tiệc. Cô nhìn qua khung cửa sổ, thấy Bá Tước nhẹ nhàng đặt tay lên vai Diễm An, cúi xuống thì thầm điều gì đó khiến cô ta mỉm cười hạnh phúc.
Sự lạnh lẽo trong lòng Lạc Dao biến thành một ngọn lửa giận dữ và quyết tâm. Cô nhận ra, để thắng cuộc chiến hôn nhân giả này, cô không chỉ cần sự quyến rũ thể xác, mà còn cần phải phá vỡ được ảo ảnh tình yêu mà Bá Tước đang tự xây dựng.
Đêm đó, Bá Tước trở về phòng ngủ rất muộn. Anh nằm xuống giường, quay lưng lại với Lạc Dao, như thể sự có mặt của cô là một sự xúc phạm.
Lạc Dao không ngủ được. Cô quay sang, nhìn vào bóng lưng cứng nhắc của anh.
"Bá Tước," cô gọi, giọng cô đầy sự kiềm chế.
"Gì?" anh đáp, giọng anh trầm và mệt mỏi.
"Cô ấy thật đẹp. Anh yêu cô ấy nhiều đến mức nào, để sẵn sàng chịu đựng cuộc hôn nhân không tình yêu này?"
Bá Tước im lặng một lúc lâu. "Cô không cần phải biết. Nhiệm vụ của cô là tôn trọng lựa chọn cảm xúc của tôi. Đừng can thiệp."
"Tôi sẽ không can thiệp," Lạc Dao nói, cô ngồi dậy. Cô nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng trần của anh. "Nhưng tôi có quyền hỏi. Tôi là vợ anh, ít nhất là trên giấy tờ."
Cô trượt tay xuống, hành động cô đầy sự khiêu khích, nhưng ánh mắt cô vẫn chứa đựng sự lạnh lùng tính toán. Cô muốn xem, tình yêu của anh có đủ mạnh để chống lại sự kích thích bản năng không.
Cảnh H+ (Nhu cầu thể xác): Bá Tước, bị kích thích và muốn dập tắt sự tò mò của Lạc Dao, lại tìm đến cô để thỏa mãn. Cảnh thân mật diễn ra trong sự phủ nhận tình cảm của Bá Tước. Anh gọi tên Lạc Dao, nhưng trong tâm trí, anh đang cố gắng nghĩ đến Diễm An để không bị cuốn vào sự quyến rũ của cô. Lạc Dao nhận ra điều đó và càng thêm quyết tâm. Cô buộc anh phải đối diện với thực tại rằng cơ thể anh đang phản bội lại trái tim anh.
Sau đêm đó, Lạc Dao biết rằng Bá Tước vẫn sống trong hai thế giới: thế giới tình yêu lý tưởng hóa với Diễm An và thế giới dục vọng trần trụi với cô. Cô là ngọn lửa, và Diễm An là lớp băng.
Lạc Dao quyết định đã đến lúc phải tìm hiểu xem, di chúc hoặc hợp đồng ràng buộc Bá Tước là gì, để cô có thể nắm được quyền chủ động thực sự.