hợp đồng định mệnh: tổng tài khát khao

Chương 1: Đêm Tuyệt Vọng và Bản Hợp Đồng Sáu Tháng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa tháng Ba lạnh buốt như hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt An Nhược Hy. Cô đứng trước tòa nhà Lãnh Thị cao ngất, biểu tượng của quyền lực tối thượng và sự tàn nhẫn không khoan nhượng. Chiếc áo khoác mỏng dính nước, nhưng cảm giác lạnh lẽo không đến từ cơn mưa, mà đến từ gánh nặng gia tộc đang bóp nghẹt hơi thở.

Khoản nợ ba trăm tỷ đồng từ công ty phá sản của cha cô đã biến cô thành con mồi, và Lãnh Thiên Phong – Tổng tài khét tiếng – là thợ săn duy nhất có thể cứu rỗi, hoặc hủy diệt cô.

Khi cánh cửa kính dày cộp của tầng cao nhất mở ra, Nhược Hy bước vào một không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Phòng làm việc của Tổng tài Lãnh rộng lớn như một bảo tàng nghệ thuật đen tối, với bức tường kính nhìn thẳng ra bầu trời đêm và thành phố đang chìm trong ánh đèn lấp lánh.

Lãnh Thiên Phong ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ mun. Anh ta cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc lạnh như tạc, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm ẩn chứa sự lãnh đạm tuyệt đối. Bộ vest bespoke hoàn hảo không một nếp nhăn, tựa như anh ta không thuộc về thế giới hỗn loạn này.

“Cô An.” Giọng nói anh ta trầm thấp, vang vọng, mang theo áp lực vô hình. “Tôi nghe nói cô có một đề nghị.”

Nhược Hy siết chặt nắm tay, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. “Lãnh Tổng, tôi đến đây để xin ngài một cơ hội. Công ty của cha tôi đã sụp đổ, nhưng tôi có thể làm việc cho ngài, tôi có thể... làm bất cứ điều gì để trả hết số nợ đó.”

Thiên Phong nhếch môi, nụ cười nửa vời đó như một sự chế nhạo tột cùng. Anh đứng dậy, chậm rãi bước vòng qua bàn làm việc, mỗi bước chân đều khiến tim cô đập thình thịch. Anh đứng ngay trước mặt cô, vóc dáng áp đảo hoàn toàn. Mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà lạnh lẽo xộc vào khứu giác cô.

“Bất cứ điều gì?” Anh lặp lại, nhấn mạnh từng chữ. Bàn tay thô ráp của anh đưa lên, chạm vào cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên. “Thị trường không thiếu nhân viên giỏi, cô An. Và ba trăm tỷ không phải là con số mà một nhân viên quèn có thể trả được trong đời.”

Đôi mắt cô nhòe đi vì tủi nhục, nhưng cô kiên quyết không để nước mắt rơi. “Vậy ngài muốn gì? Ngài có thể lấy toàn bộ tài sản, nhà cửa... nhưng đó không đủ.”

“Chính xác.” Anh buông cô ra, quay về bàn làm việc và lấy ra một tập tài liệu mỏng. “Tôi muốn thứ duy nhất cô có mà người khác không có. Thứ mà tôi có thể sở hữu, kiểm soát, và sử dụng theo ý muốn.”

Thiên Phong đặt bản hợp đồng xuống bàn. Nhược Hy nhìn vào dòng tiêu đề, trái tim cô như bị bóp nghẹt: “Hợp Đồng Thân Xác Sáu Tháng – Giao Dịch Độc Quyền.”

Máu trong huyết quản cô đông cứng lại. Cô không cần đọc chi tiết, chỉ cần nhìn vào điều khoản đầu tiên: “Bên B (An Nhược Hy) phải trở thành người tình độc quyền và vật sở hữu cá nhân của Bên A (Lãnh Thiên Phong) trong thời hạn sáu tháng, không được phép từ chối bất kỳ yêu cầu thể xác nào từ Bên A.”

“Đây là… quá đáng.” Cô thì thầm, giọng khản đặc.

Lãnh Thiên Phong dựa lưng vào bàn, khoanh tay trước ngực. Đôi mắt anh ta quét qua cô gái từ đầu đến chân, như đánh giá một món hàng. “Đây là điều kiện duy nhất. Nếu cô ký, tôi sẽ xóa nợ. Nếu không…” Anh nhún vai. “Ngày mai, cô và gia đình sẽ bị truy nã gắt gao nhất.”

Không còn đường lui. Không còn hy vọng. Ánh mắt tuyệt vọng của cô dừng lại trên nét chữ ký của anh ở cuối trang. Cô hiểu rằng, giây phút này, cô đang bán đi không chỉ thân xác, mà là cả linh hồn mình.

Tay cô run rẩy cầm bút. Mũi bút chạm vào mặt giấy, như chạm vào ranh giới cuối cùng của sự tự tôn. Cô nhắm mắt, hình ảnh người mẹ già yếu đang chờ phẫu thuật và cha cô đang trong cơn nguy kịch hiện lên.

Tất cả vì họ.

“Ký đi, Nhược Hy.” Giọng Thiên Phong mang theo sự thúc giục lạnh lùng.

Chữ ký An Nhược Hy vụng về, xiêu vẹo, nhưng dứt khoát nằm xuống cuối bản hợp đồng.

Ngay lập tức, sự lạnh lùng trên gương mặt Thiên Phong tan đi, thay bằng một sự thỏa mãn sâu sắc và một tia lửa chiếm hữu rực cháy trong đáy mắt anh. Anh nhặt hợp đồng lên, mỉm cười như một kẻ chiến thắng.

“Tốt.” Anh ta nói, giọng nói đã mang theo sự thân mật đáng sợ. “Kể từ giây phút này, cô là tài sản của tôi. Cô có mười phút để chuẩn bị. Tối nay, cô sẽ chờ tôi tại căn hộ riêng của tôi ở đây. Không có ngoại lệ.”

Anh ta đưa tay lên, chỉ vào một chiếc điện thoại đặt trên bàn, nơi địa chỉ đã được gửi đến. An Nhược Hy, người vừa chính thức trở thành "vật sở hữu" của Tổng tài Lãnh, chỉ có thể đứng đó, cảm nhận toàn bộ thế giới của mình sụp đổ và mở ra một đêm đầu tiên đầy định mệnh. Cô không còn là An Nhược Hy. Cô là người tình, là món đồ chơi, là nô lệ hợp pháp của anh ta trong sáu tháng tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×