Chiếc taxi thả An Nhược Hy xuống trước cổng một khu phức hợp căn hộ siêu sang, nằm cách Tòa nhà Lãnh Thị không xa. Nơi đây là lãnh địa của giới thượng lưu, nơi sự giàu có được phô trương một cách kín đáo và lạnh lùng. Cô bước vào thang máy riêng, cảm giác như đang bước vào một cỗ máy thời gian đưa cô đến tương lai không lối thoát.
Căn hộ của Lãnh Thiên Phong rộng gấp mười lần căn nhà cũ của gia đình cô. Sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn vàng mờ ảo từ đèn chùm pha lê, tạo nên một không gian vừa lộng lẫy vừa trống rỗng. Nhược Hy đứng giữa phòng khách, hơi thở cô nghẹn lại. Nơi này không có hơi ấm gia đình, chỉ có mùi vị của tiền bạc, quyền lực, và sự cô độc.
Cô tuân theo chỉ dẫn, đi tắm. Dòng nước nóng cũng không thể làm tan đi sự lạnh lẽo thấm sâu trong xương tủy. Nhìn vào gương, cô thấy một khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt sưng húp vì đã cố gắng kiềm nén mọi cảm xúc. Lời hứa cứu gia đình vang vọng trong đầu cô, là sợi dây duy nhất níu giữ cô không gục ngã.
Khi cô bước ra, quấn quanh người chiếc áo choàng tắm bằng lụa mỏng của chủ nhà, Lãnh Thiên Phong đã ở đó. Anh ta không còn mặc bộ vest công sở cứng nhắc nữa. Anh đang đứng tựa vào quầy bar granite đen, trên người chỉ là chiếc áo sơ mi đen được xắn cao tới khuỷu tay và quần âu cùng màu, tư thế thoải mái nhưng toát ra sự nguy hiểm khó lường.
“Nhanh hơn tôi tưởng.” Anh cất lời, giọng nói không phải là lời khen, mà là một sự xác nhận về tính tuân thủ.
Nhược Hy cảm thấy đôi má mình nóng rực dưới ánh nhìn soi mói của anh. Ánh mắt Thiên Phong lúc này không còn sự lạnh lùng của một thương nhân, mà là sự đánh giá trần trụi của một người đàn ông đối với món đồ chơi mới.
“Tôi… tôi đã sẵn sàng.” Cô cố gắng nói một cách dứt khoát, nhưng giọng cô lại run rẩy không kiểm soát.
Thiên Phong nhấc ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ sẫm lấp lánh dưới ánh đèn. Anh điềm nhiên uống cạn, rồi đặt ly xuống với tiếng "cạch" khô khốc, như tiếng lệnh bắt đầu.
“Tới đây.”
Hai từ đơn giản đó mang sức nặng của ngàn cân. Nhược Hy từ từ bước tới, mỗi bước chân đều nặng trĩu. Khi cô chỉ còn cách anh vài bước, anh không nói thêm gì, chỉ dùng một tay kéo mạnh cô vào lồng ngực rắn chắc.
Sự va chạm bất ngờ khiến cô mất thăng bằng, cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người. Mùi hương gỗ đàn hương và rượu vang đỏ nồng nàn bao bọc cô, gây ra một cảm giác choáng váng khó tả.
“Đừng run rẩy.” Anh nghiêng đầu, giọng nói như tiếng băng vỡ, hoàn toàn không có sự dịu dàng. “Cô đã ký hợp đồng. Cô biết cô đang làm gì.”
“Tôi biết.” Nhược Hy nhắm mắt lại. Cô nhắc nhở mình, đây là giao dịch. Cô đang đổi nhân phẩm lấy mạng sống của cha mẹ.
Bàn tay Thiên Phong trượt xuống, tháo dây áo choàng của cô một cách dứt khoát. Chiếc áo lụa tuột khỏi vai, rơi xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, mang theo một tiếng động nhỏ nhưng vang vọng, như tiếng vỡ tan của lòng tự trọng cuối cùng.
Giây phút đó, anh nhìn thẳng vào mắt cô, không phải bằng sự say mê, mà bằng sự tò mò của kẻ sở hữu. “Nhìn tôi, Nhược Hy. Cô là của tôi. Của riêng tôi. Hãy nhớ lấy điều đó.”
Lời nói đầy quyền lực đó, cùng với hành động chiếm đoạt không chút khoan nhượng sau đó, khiến Nhược Hy cảm thấy như mình bị nhấn chìm trong biển cả lạnh buốt. Thiên Phong không cần sự đồng thuận, anh chỉ thực hiện quyền lợi đã được hợp pháp hóa.
Anh không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho sự phản kháng. Dù Nhược Hy đau đớn, cô vẫn cắn chặt môi, không cho phép mình khóc hoặc kêu lên. Cô nhận ra, nước mắt không phải là vũ khí trong thế giới này, mà chỉ là sự thừa nhận thất bại.
Thiên Phong là một cơn bão. Lạnh lùng, mạnh mẽ, và không thể chống cự. Anh dường như cố tình đẩy mọi thứ lên đến giới hạn, vừa để kiểm tra sự nhẫn nhịn của cô, vừa để khẳng định vị thế tuyệt đối của mình. Anh không hôn cô, anh nuốt chửng cô. Mọi cử chỉ đều mang tính tuyên bố: Cô là vật sở hữu, và anh là chủ nhân.
Trong suốt đêm dài đằng đẵng đó, Nhược Hy chỉ cảm thấy sự tê dại và đau đớn. Cô không cảm nhận được dục vọng, chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bị nghiền nát dưới sức mạnh và sự lạnh lùng của người đàn ông xa lạ. Mỗi hơi thở của anh, mỗi cái chạm, đều là một lời nhắc nhở rằng cô đã đánh mất tất cả.
Mãi đến gần sáng, khi cơn bão lắng xuống, Thiên Phong mới buông tha cô. Anh nằm xuống bên cạnh, quay lưng lại, hoàn toàn không có một lời nói an ủi hay một cử chỉ vuốt ve nào. Anh ta đã hoàn thành giao dịch của mình.
Nhược Hy nằm im, cơ thể đau nhức, nước mắt chảy ngược vào trong. Cô vùi mặt vào gối, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào có thể làm phiền giấc ngủ của anh. Cô chợt nhớ đến lời thề của mình khi còn bé: sẽ không bao giờ bán rẻ bản thân, sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn và tự do. Giờ đây, lời thề đó đã bị đánh cắp, bị nghiền nát dưới bản hợp đồng ba trăm tỷ.
Khi ánh bình minh đầu tiên len lỏi qua tấm rèm mỏng, Nhược Hy thấy Thiên Phong đã thức dậy. Anh mặc lại áo sơ mi, vẻ lạnh lùng đã trở lại, không còn dấu vết của dục vọng đêm qua. Anh bước ra khỏi phòng mà không nhìn lại cô.
Khi anh trở lại, anh ném xuống đầu giường một chiếc thẻ ngân hàng đen. “Trong đó có đủ tiền để cô lo liệu chi phí phẫu thuật và sinh hoạt cho gia đình trong ba tháng đầu. Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn.”
“Tôi không bỏ trốn.” Nhược Hy nhặt chiếc thẻ lên, cảm thấy nặng trịch. Đây là cái giá cho đêm qua.
“Tốt.” Thiên Phong gật đầu, hoàn toàn chuyên nghiệp, như thể họ đang kết thúc một cuộc họp kinh doanh. “Tôi có cuộc họp sớm. Sáu giờ tối nay, người của tôi sẽ đưa cô đến dinh thự chính. Cô sẽ sống ở đó. Đây là quy tắc: Không hỏi, không tìm hiểu, và luôn sẵn sàng khi tôi cần. Nếu vi phạm, hợp đồng này sẽ lập tức bị hủy bỏ, và cô biết điều gì sẽ xảy ra.”
Anh quay lưng đi, bóng dáng cao lớn của anh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. An Nhược Hy nằm lại trên chiếc giường lớn lạnh lẽo, cô độc và nhục nhã. Đêm đầu tiên đã kết thúc. Sáu tháng địa ngục đã chính thức bắt đầu.