hợp đồng định mệnh: tổng tài khát khao

Chương 10: Sự Kiện Phá Hoại Báo Thù và Lời Tuyên Chiến Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng ban mai len lỏi qua rèm cửa, An Nhược Hy tỉnh giấc trong cảm giác xa lạ nhưng ấm áp. Vòng tay rắn chắc của Lãnh Thiên Phong vẫn còn ôm lấy cô. Đây là lần đầu tiên cô được thức dậy trong vòng tay anh, không phải là một món đồ bị vứt bỏ sau khi thỏa mãn, mà là một vật thể được giữ lại và bảo vệ. Cô cảm thấy một sự hỗn loạn cảm xúc kinh hoàng: cảm giác bình yên này đang nuôi dưỡng sự lệ thuộc đáng sợ trong tâm hồn cô.

Khi cô khẽ cử động, Thiên Phong tỉnh dậy. Ánh mắt anh ta trở lại sự lạnh lùng và cảnh giác quen thuộc. Anh ta buông cô ra, đứng dậy và mặc đồ một cách nhanh chóng, không để lại một chút dấu vết nào của sự thân mật đêm qua.

“Cô có 30 phút. Đừng đến muộn,” anh ta nói, giọng điệu trở lại phong cách Tổng tài lạnh lùng.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Nhược Hy cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh. Cô tự nhủ, sự thân mật đêm qua không phải là tình yêu, mà chỉ là một lời khẳng định quyền sở hữu mạnh mẽ hơn sau cơn ghen.

Tại Lãnh Thị, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Tin tức về việc Tổng tài đích thân mang quà từ Paris về cho một nữ trợ lý đã lan truyền, cùng với tin đồn Đỗ Quyên bị "lạnh nhạt". Đỗ Quyên tránh mặt Nhược Hy, nhưng ánh mắt lướt qua cô chứa đầy sự hận thù và cảnh báo.

Sáng hôm đó, Thiên Phong giao cho Nhược Hy một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng: chuẩn bị và trình bày báo cáo tổng hợp về Dự án Alpha – một hợp đồng đầu tư lớn với đối tác nước ngoài sẽ quyết định hướng đi của Lãnh Thị trong quý tới.

“Đây là dự án quan trọng nhất của Lãnh Thị hiện tại,” Thiên Phong nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Bản báo cáo này phải hoàn hảo. Mọi thứ phải được kiểm tra ba lần.”

Nhược Hy hiểu rằng đây là một phép thử, không chỉ về năng lực chuyên môn mà còn về khả năng chịu áp lực của cô. Cô lao vào công việc. Bản báo cáo dày cộp, phức tạp với hàng loạt dữ liệu tài chính và phân tích thị trường. Cô làm việc không ngừng nghỉ, gần như không chợp mắt, kiểm tra từng con số, từng biểu đồ.

Vào buổi chiều, trước cuộc họp hội đồng quản trị chỉ hai giờ, Nhược Hy mang bản báo cáo đến phòng in của Tổng tài.

Đúng lúc đó, Đỗ Quyên bất ngờ xuất hiện, giả vờ như đang tìm kiếm tài liệu bị thất lạc.

“An Trợ lý giỏi giang, sao không nghỉ ngơi chút đi?” Đỗ Quyên nói, nụ cười giả tạo không che giấu được sự chua chát. “Cô nghĩ chỉ cần một chiếc dây chuyền Moonstone là có thể giữ chân được Thiên Phong sao? Món đồ thay thế thì mãi mãi là đồ thay thế.”

Nhược Hy không đáp lời, cô ôm chặt tập tài liệu. Cô biết đây là lúc nguy hiểm nhất.

“Tôi không cần giữ chân Tổng tài. Tôi chỉ làm tròn bổn phận của mình,” Nhược Hy lạnh lùng đáp, sau đó quay lưng, mang tập tài liệu đi in ấn.

Đỗ Quyên nhìn theo bóng lưng cô với ánh mắt đầy thù hận. Khi Nhược Hy trở lại văn phòng để lấy USB dự phòng, Đỗ Quyên hành động. Cô nhanh chóng lẻn vào phòng in, nơi bản báo cáo đang được in ra và máy tính vẫn mở. Cô mở file gốc, và trong vòng chưa đầy năm giây, cô đã thay đổi một con số cực kỳ quan trọng trong phần phân tích rủi ro – thay đổi chỉ số lợi nhuận tiềm năng từ 15% xuống 5%, biến dự án từ khả thi thành rủi ro lớn. Cô thao tác nhanh đến mức không để lại dấu vết.

Cuộc họp bắt đầu.

Lãnh Thiên Phong ngồi ở vị trí chủ tịch, ánh mắt kiên nhẫn nhưng đầy quyền lực. An Nhược Hy, mặc một bộ vest công sở trang nhã, đứng trước bảng chiếu, trình bày trôi chảy và chuyên nghiệp.

Đến phần phân tích rủi ro, một thành viên hội đồng quản trị đột nhiên nhíu mày.

“Trợ lý An,” một vị cổ đông lớn hỏi, giọng không hài lòng. “Chỉ số lợi nhuận tiềm năng chỉ là 5%? Sao cô lại đánh giá thấp Dự án Alpha đến vậy? Dữ liệu trước đây của chúng ta rõ ràng là 15%.”

Cả phòng họp chìm vào im lặng. Tim Nhược Hy như ngừng đập. Cô chắc chắn mình đã nhập 15%. Cô nhìn vào màn hình: Con số 5% hiện ra rõ ràng, mỉa mai.

“Tôi… tôi xin lỗi, để tôi kiểm tra lại…”

Khuôn mặt Lãnh Thiên Phong tối sầm lại. Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của anh ta như một lưỡi dao xuyên qua Nhược Hy, không phải sự tức giận, mà là sự thất vọng.

“Sai sót nghiêm trọng như vậy, Trợ lý An? Cô biết đây là hợp đồng trị giá hàng triệu USD không?” Vị cổ đông lớn đập bàn. “Cô đang cố tình phá hoại dự án của Lãnh Thị sao?”

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, mọi ánh mắt đổ dồn vào Nhược Hy, đặc biệt là ánh mắt hả hê của Đỗ Quyên đang ngồi ở góc phòng.

Nhược Hy biết mình bị gài bẫy. Cô không thể giải thích về Đỗ Quyên mà không có bằng chứng, và cô không thể đổ lỗi cho máy tính. Cô phải hành động nhanh chóng để cứu vãn tình hình.

“Thưa các vị,” Nhược Hy hít sâu, lấy lại sự bình tĩnh kinh ngạc. “Con số 5% chắc chắn là sai sót kỹ thuật trong quá trình in ấn. Tuy nhiên, tôi xin trình bày miệng các dữ liệu gốc. Chỉ số lợi nhuận tiềm năng dựa trên mô hình rủi ro hiện tại là 15.2%.”

Cô ngay lập tức chuyển sang chế độ "dữ liệu thô" trên màn hình chiếu, đưa ra các phép tính phức tạp mà cô đã thuộc lòng trong ba ngày qua. Cô không chỉ đưa ra con số đúng, mà còn giải thích cách cô đã tính toán và bảo vệ con số đó bằng những luận điểm sắc bén, thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về dự án hơn cả hội đồng quản trị.

Lãnh Thiên Phong vẫn im lặng, nhưng đôi mắt anh ta bắt đầu ánh lên sự hài lòng và ngạc nhiên. Cô đã không sụp đổ, mà chiến đấu.

Sau 15 phút, Nhược Hy kết thúc phần trình bày bổ sung. Cả phòng họp im lặng.

“Được rồi,” Lãnh Thiên Phong lên tiếng, giọng nói trầm thấp và uy quyền. “Mặc dù có sai sót không thể chấp nhận được trong khâu chuẩn bị, nhưng khả năng ứng biến và trình độ chuyên môn của Trợ lý An là không thể phủ nhận. Dự án Alpha vẫn sẽ được thông qua.”

Anh ta nhìn thẳng vào Nhược Hy, ánh mắt đầy ẩn ý. “Về sai sót này, tôi sẽ giải quyết sau. Cô rời khỏi đây.”

Nhược Hy cúi đầu và rời khỏi phòng họp, lòng cô nặng trĩu. Cô biết mình đã tạm thời an toàn, nhưng hậu quả chưa kết thúc.

Vài giờ sau, trong phòng làm việc của Tổng tài, Thiên Phong không hề quát mắng cô. Anh ta chỉ đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố.

“An Nhược Hy,” anh ta gọi. “Cô biết ai đã làm việc này.”

Cô sững sờ. “Tổng tài…”

“Không cần nói tên,” anh ta ngắt lời, quay lại. Trên khuôn mặt anh ta là một nụ cười lạnh lẽo, đáng sợ. “Tôi đã cảnh báo cô rằng, một khi cô là của tôi, tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám chạm vào cô, dù là công khai hay ngấm ngầm.”

Anh ta tiến đến gần cô. “Sự thông minh và khả năng chịu đựng của cô đã cứu vãn cô hôm nay. Nhưng kẻ dám phá hoại tài sản của tôi sẽ phải trả giá.”

Anh ta vuốt nhẹ chiếc Moonstone trên cổ cô. “Cô không phải là một công cụ đơn giản, An Nhược Hy. Cô là một quân cờ chủ chốt. Và tôi muốn cô chứng kiến cách tôi bóp nát những kẻ dám thách thức quyền lực của tôi.”

Đêm đó, cô lại là của anh ta, nhưng sự chiếm hữu đã mang một tầng ý nghĩa khác: nó là sự tuyên bố quyền lực và lời hứa trả thù. Thiên Phong không chỉ là người tình, anh ta là người bảo hộ, và cô, bằng cách chấp nhận anh, đã trở thành đồng phạm trong trò chơi quyền lực của anh ta. Mối quan hệ của họ đã vượt ra khỏi giới hạn hợp đồng ban đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×