Lãnh Thiên Phong trở về vào buổi chiều muộn, sớm hơn một ngày so với dự kiến. Tin tức về sự trở lại của anh lan nhanh trong dinh thự, mang theo một làn sóng căng thẳng quen thuộc. An Nhược Hy đang ở trong phòng đọc sách của mình, cố gắng hoàn thành một báo cáo phức tạp cho buổi sáng hôm sau.
Cô không nghe thấy tiếng xe, nhưng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Quản gia Tề, người luôn giữ thái độ bình tĩnh, đột nhiên trở nên tất bật hơn. Chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng đọc sách mở ra mà không có tiếng gõ.
Lãnh Thiên Phong đứng đó, vẫn mặc chiếc áo khoác dày cộp từ chuyến bay dài, nhưng ánh mắt anh ta không hề có vẻ mệt mỏi. Thay vào đó, nó chứa đựng một sự thèm khát và chiếm hữu mãnh liệt, như thể anh ta đã nhịn đói quá lâu.
“Cô đang làm gì?” Anh ta hỏi, giọng trầm và khan, mang theo chút mùi hương lạ lẫm của Châu Âu.
“Tôi đang hoàn thành báo cáo, Tổng tài,” Nhược Hy trả lời, lập tức đứng dậy.
Thiên Phong không nói gì thêm, anh ta tiến thẳng đến chỗ cô, bàn tay lạnh buốt của anh ta chạm vào má cô, lướt qua thái dương cô. Động tác này không hề mang tính gợi dục, mà mang tính kiểm tra.
“Sắc mặt cô vẫn chưa hoàn toàn phục hồi,” anh ta nhận xét lạnh lùng.
“Tôi đã khỏe rồi,” cô đáp, giọng cứng cỏi.
Thiên Phong gật đầu. “Tốt. Tôi không muốn thấy bất kỳ sự trì hoãn nào trong giao dịch hay công việc.”
Anh ta lùi lại một bước, nhưng sự hiện diện của anh ta vẫn lấn át cả căn phòng. Nhược Hy cảm thấy áp lực quen thuộc trở lại, nhưng cùng với đó là một cảm giác nhẹ nhõm vô thức khi sự trống rỗng suốt mấy ngày qua được lấp đầy.
Bữa tối diễn ra trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Sau bữa ăn, Thiên Phong yêu cầu Nhược Hy theo anh lên phòng làm việc. Cô nghĩ rằng anh ta sẽ chất vấn về những sai sót trong báo cáo, nhưng những gì anh ta làm lại khiến cô bất ngờ.
Anh ta đẩy một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đen về phía cô. “Quà lưu niệm từ Paris.”
Nhược Hy ngước nhìn anh ta, vẻ mặt ngạc nhiên. “Tôi không cần quà, Tổng tài.”
“Đây không phải là quà tặng tình nhân, An Nhược Hy,” anh ta cắt ngang, giọng lạnh lùng. “Đây là sự bồi thường cho việc cô đã phải làm việc quá sức khi bị ốm. Cô nợ tôi một cơ thể khỏe mạnh. Mở ra.”
Bên trong là một chiếc dây chuyền bằng vàng trắng, mặt dây là một viên đá Moonstone nhỏ, lấp lánh và tinh xảo. Cô biết, giá trị của nó chắc chắn không hề nhỏ.
“Sự quan tâm của anh rất đáng sợ, Tổng tài,” cô nói, không giấu được sự châm chọc.
“Sợ hãi là một cách để ghi nhớ. Ghi nhớ rằng cô đã thuộc về ai,” anh ta đáp. “Đeo nó vào. Đó là một vật phẩm mang lại may mắn khi cô phải đối diện với những ánh mắt không nên có ở Lãnh Thị.”
Sự quan tâm này, mặc dù được bao bọc trong sự độc đoán, vẫn khiến Nhược Hy cảm thấy bối rối. Cô biết rõ về những bức ảnh anh ta thân mật với người mẫu trong chuyến công tác, nhưng anh ta lại trở về và tặng cô một món quà bảo hộ. Ranh giới giữa giao dịch, kiểm soát và một cảm xúc khác bắt đầu mờ nhạt.
Khi đồng hồ điểm mười giờ tối, Thiên Phong đứng dậy, tiến về phía cô. “Đã đến giờ giao dịch.”
Nhưng đêm đó, mọi thứ khác biệt.
Trong phòng ngủ, sau những màn dạo đầu nóng bỏng và chiếm hữu, khi cả hai đã gần gũi nhất, Thiên Phong dừng lại. Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm như đại dương.
“Trong hai ngày tôi vắng mặt, Đỗ Quyên đã tìm cô, phải không?” anh ta hỏi, giọng nói nặng trĩu.
Nhược Hy sững sờ. Cô không biết anh ta biết bằng cách nào, hay ai đã báo cáo. “Cô ấy… có tìm tôi.”
“Cô ta nói gì?”
“Cô ấy nhắc nhở tôi về vị trí của mình,” cô đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Và… cô ấy cho tôi xem những bức ảnh của anh với người phụ nữ khác ở sân bay.”
Khuôn mặt Thiên Phong cứng lại. Anh ta nhếch mép. “Cô ghen sao, An Nhược Hy?”
“Tôi không có quyền ghen,” cô cay đắng trả lời. “Tôi chỉ cảm thấy sự hy sinh của mình trở nên vô nghĩa khi anh vẫn giữ mối quan hệ với những người phụ nữ khác.”
Lời nói của cô vô tình chạm vào lòng tự trọng và sự chiếm hữu của anh ta.
“Cô dám nói sự hy sinh của mình vô nghĩa?” Anh ta gầm gừ, dùng sức mạnh của mình khóa chặt cô dưới thân. “Vậy thì, tôi sẽ cho cô thấy sự hiện diện của cô có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời tôi.”
Anh ta không còn vội vã như những lần trước. Lần này, anh ta chậm rãi, tra tấn, và đòi hỏi mọi thứ từ cô không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần. Anh ta hôn cô không phải bằng sự trừng phạt, mà bằng một khao khát sâu thẳm, mạnh mẽ đến mức cô cảm thấy linh hồn mình bị hút vào.
“Đừng bao giờ nghi ngờ giá trị của cô đối với tôi, An Nhược Hy,” anh ta thì thầm, giọng khàn đặc, mỗi lời nói là một lời khẳng định quyền sở hữu. “Những người phụ nữ khác chỉ là công cụ để hợp tác. Còn cô…”
Anh ta dừng lại, hít một hơi sâu. “Cô là thứ tôi muốn giữ lại, là thứ tôi muốn kiểm soát trong mọi khoảnh khắc.”
Anh ta đẩy cô đến đỉnh cao của cảm xúc và thể xác, một cảm xúc giao thoa giữa nỗi đau và khoái cảm không thể diễn tả. Khi họ đạt đến cao trào, sự kết nối của họ không còn đơn thuần là một giao dịch sinh lý, mà đã mang một ý nghĩa mờ ảo, nguy hiểm hơn. Anh ta như đang truyền vào cô nỗi cô đơn và sự chiếm hữu của chính mình.
Sáng hôm sau, Nhược Hy tỉnh dậy trong vòng tay của Tổng tài. Lần đầu tiên, anh ta đã ngủ lại bên cô, không phải rời đi ngay lập tức. Cảm giác ấm áp và nặng nề từ cánh tay anh ta ôm lấy cô khiến cô nhận ra sự thật kinh hoàng: lằn ranh giữa tình yêu và sự lệ thuộc, giữa sự chiếm hữu và sự khao khát, đã mờ đi từ lúc nào không hay. Cô bắt đầu chấp nhận vị trí này, không phải vì tiền, mà vì sự khao khát vô thức đối với sự chiếm hữu độc đoán của anh ta.
Nhìn chiếc Moonstone lấp lánh trên cổ mình, Nhược Hy thở dài. Cô đã mắc kẹt. Và cô bắt đầu muốn mắc kẹt mãi mãi.