hợp đồng định mệnh

Chương 1: Hợp đồng định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm thứ Hai, đường phố Thượng Hải đông nghịt người và xe cộ. Ánh nắng phản chiếu từ những tòa cao ốc bằng kính chói mắt, khiến Lâm Tịch Vi cảm giác như bước đi trong một mê cung kim loại. Tay cô ôm chặt túi xách và hồ sơ, nhưng trong đầu vẫn miên man lo lắng cho bản kế hoạch quảng cáo quan trọng mà sếp giao hôm qua. Cô hối hả bước đi, cố gắng không để trễ giờ, lòng thấp thỏm không yên.

Vừa rẽ vào thang máy tòa nhà công ty, cô chợt nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Hôm nay, 10h tại khách sạn Grand Sapphire. Hãy chuẩn bị.”

Tịch Vi nhíu mày. Số máy không lưu, lại còn hẹn giờ gấp. Trong đầu cô tràn đầy giả thiết: phải chăng là sếp hay một đối tác quan trọng? Cô chưa kịp trả lời thì thang máy đã đến tầng 20, nơi phòng họp công ty. Cảm giác bất an và tò mò khiến tim cô đập nhanh hơn.

Phòng họp sáng sủa, ánh sáng trắng tinh làm mọi thứ trở nên nghiêm trang. Ngay khi cô bước vào, đã thấy một người đàn ông đứng sẵn. Anh cao ráo, mặc vest đen, tóc được chải gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm khiến người đối diện vừa sợ vừa tò mò. Lâm Tịch Vi nhận ra đây chính là Hạ Dực – CEO của tập đoàn Hạ Thị, nổi tiếng tài giỏi, lạnh lùng và đầy quyền lực.

“Cô là Lâm Tịch Vi?” giọng anh lạnh lùng nhưng chắc nịch.

Tịch Vi hít một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Vâng, tôi là Tịch Vi. Anh… là Hạ Dực?”

Anh chỉ gật, rồi thẳng thừng đưa ra một tập hồ sơ. Cô mở ra, ánh mắt dần mở to khi nhìn thấy dòng chữ in đậm: “Hợp đồng hôn nhân – Thời hạn: 1 năm. Hai bên đồng ý sống chung, với mọi quyền lợi và nghĩa vụ như vợ chồng.”

Trái tim cô như ngừng đập. “Hôn nhân…?” cô thốt lên, giọng run run.

Hạ Dực vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Không đùa. Đây là thỏa thuận để giải quyết vấn đề giữa tập đoàn của tôi và gia đình cô. Nếu không ký, mọi lợi ích liên quan đến cô sẽ mất. Quyết định là của cô.”

Cô câm lặng, cảm giác cả thế giới dường như đổ lên vai mình. Cô nhìn từng dòng chữ, từng điều khoản, run rẩy vì sự ràng buộc và bất ngờ. “Đây là… hôn nhân giả? Tôi… tôi không thể!”

Anh nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh hơn. “Cô không có quyền từ chối. Nếu không đồng ý ký, hợp đồng lao động tại công ty cô sẽ bị hủy, và gia đình cô cũng sẽ gặp phiền phức.”

Lâm Tịch Vi quay đi nhìn ra cửa sổ, cố trấn tĩnh. Nhưng lòng cô ngổn ngang bao suy nghĩ: không ngờ một cô gái bình thường như cô lại rơi vào một tình huống nghiêm trọng đến vậy chỉ sau vài giờ. Cô vừa giận, vừa hoang mang, vừa sợ hãi.

Vài ngày sau, cô phải chuyển đến căn hộ cao cấp do Hạ Dực chỉ định để sống chung như vợ chồng. Ban đầu, mọi thứ đều lạnh lùng, gọn gàng đến mức khó thở. Sáng hôm đó, khi cô bước vào bếp để pha cà phê, anh đã đứng đó, tay cầm tách trà, ánh mắt thăm dò: “Cô uống loại nào?”

Tịch Vi đỏ mặt, giọng lí nhí: “À… cà phê đen, không đường.”

Anh gật, đặt tách xuống bàn rồi quay đi, không nói gì thêm. Cô đứng đó, cảm giác vừa căng thẳng vừa bối rối. Sống chung với người đàn ông này giống như đi trên dây, mỗi bước đều phải cẩn thận, không dám sơ suất.

Tối hôm đó, khi cô đang sắp xếp quần áo, Hạ Dực bất ngờ hỏi: “Tại sao cô để quần áo lộn xộn vậy?”

Tịch Vi trợn mắt: “Đây là phòng của tôi nữa sao? Tôi… tôi chỉ mới sắp xếp thôi!”

Anh tiến lại gần, giọng lạnh lùng: “Chúng ta sống chung, mọi thứ phải sắp xếp hợp lý. Đây là quy tắc cơ bản.”

Cô cãi lại, giọng vừa giận vừa sợ: “Nhưng… tôi không phải vợ anh thật! Sao anh bắt tôi theo quy tắc như thế?”

Hạ Dực im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng đều đều: “Dù là hợp đồng hay thật, chúng ta phải tôn trọng những điều kiện đã ký.”

Lâm Tịch Vi thở dài, cảm giác như bị trói buộc không chỉ bởi hợp đồng mà còn bởi trái tim, vốn đang rối loạn và bất an.

Một đêm, cô bị ốm, sốt cao, run rẩy co ro trên ghế sofa. Hạ Dực xuất hiện, tay cầm nhiệt kế và một tách trà nóng: “Uống đi.”

Cô nhìn anh, tim vừa lo vừa cảm thấy lạ lùng. Anh ngồi xuống cạnh cô, giọng vẫn lạnh: “Cô nên ăn uống đầy đủ, đừng để cơ thể yếu đi. Hôn nhân hay không, tôi không muốn cô bị ốm.”

Cảm giác ấm áp lạ thường lan tỏa trong lòng cô. Đây là lần đầu tiên, sau bao ngày căng thẳng, cô thấy anh quan tâm một cách thực sự, dù chỉ là những hành động nhỏ.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô thấy Hạ Dực ngồi bên cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa một chút mềm mại khi nhìn cô. Tịch Vi tự nhủ trong lòng: Đây mới chỉ là ngày đầu… nhưng hợp đồng này chắc chắn sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.

Trái tim cô vừa lo lắng, vừa tò mò, còn độc giả thì không khỏi tự hỏi: người đàn ông lạnh lùng này sẽ đối xử với cô như thế nào, và câu chuyện tình cảm giữa họ sẽ đi về đâu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×