Sáng sớm hôm sau, Lâm Tịch Vi tỉnh dậy trong căn hộ cao cấp, ánh nắng len qua rèm cửa khiến không gian vừa ấm áp vừa sáng chói. Cô vẫn chưa quen với việc sống chung với Hạ Dực – người đàn ông lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách, nhưng lại bất ngờ quan tâm khi cô ốm. Cô tự nhủ: Chắc hôm nay sẽ phải thích nghi với quy tắc sống cùng anh… nhưng thật sự khó khăn quá.
Khi cô bước vào bếp để pha cà phê, Hạ Dực đã đứng đó, tay cầm tách trà, ánh mắt vẫn lạnh lùng quan sát. “Cà phê đen, không đường,” anh nhắc lại, như thể để chắc chắn cô nhớ quy tắc.
Tịch Vi đỏ mặt, lúng túng: “Vâng…” Cô cúi đầu, vừa bận pha cà phê vừa cố gắng không làm đổ giọt nào.
Nhưng việc sống chung với Hạ Dực không chỉ dừng lại ở những khoảnh khắc ngọt ngào hay quan tâm nhỏ nhoi. Mỗi chi tiết trong sinh hoạt hàng ngày đều trở thành xung đột tiềm tàng.
Sáng nay, khi cô đang sắp xếp tủ quần áo, Hạ Dực đi vào, mắt nhìn chằm chằm các bộ quần áo lộn xộn. “Tại sao cô để quần áo lộn xộn như thế?” giọng anh vẫn đều đều, nhưng ánh mắt sắc lạnh.
Tịch Vi giật mình, giọng bực bội xen chút sợ hãi: “Đây là phòng của tôi nữa sao? Tôi chỉ mới sắp xếp thôi!”
Anh tiến lại gần, giọng lạnh lùng: “Chúng ta sống chung. Mọi thứ phải sắp xếp hợp lý. Đây là quy tắc cơ bản.”
Cô không chịu thua, giọng hơi run: “Nhưng… tôi không phải vợ anh thật! Sao anh lại bắt tôi tuân theo quy tắc như thế?”
Hạ Dực im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng đều đều: “Dù là hợp đồng hay thật, chúng ta phải tôn trọng những điều kiện đã ký.”
Tịch Vi thở dài, cảm giác như bị trói buộc cả cơ thể lẫn tâm hồn. Sinh hoạt hàng ngày với người đàn ông này không khác gì một bài tập căng thẳng: mỗi hành động đều phải cẩn thận, tránh chạm phải “quy tắc” của anh.
Ngày hôm đó, công việc khiến cô phải rời khỏi căn hộ sớm. Khi trở về, cô thấy Hạ Dực đang đứng trong phòng khách, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng dường như đang quan sát cô. “Cô về sớm,” anh nói ngắn gọn.
Tịch Vi đáp: “Vâng, vì còn phải họp online.” Trong lòng cô vẫn căng thẳng, nhưng cố giữ bình tĩnh.
Bữa tối hôm ấy, cả hai ngồi ăn cùng nhau trong im lặng. Hạ Dực chỉ lặng lẽ cắt thịt và ăn, còn Tịch Vi cố gắng giữ khoảng cách. Khoảnh khắc ấy khiến cô cảm thấy lạ lùng: vừa xa cách, vừa gần gũi, vừa căng thẳng, vừa an toàn.
Sáng hôm sau, Hạ Dực bất ngờ đưa ra một danh sách quy tắc sống chung: giờ dậy, giờ ăn, giờ làm việc, giờ giải trí, cách sắp xếp đồ dùng. Tịch Vi đọc xong, ngẩng đầu nhìn anh, giọng run run: “Anh… nghiêm túc quá… tôi không quen…”
Anh nhún vai, giọng đều đều: “Đây là hợp đồng. Tuân thủ sẽ dễ dàng cho cả hai.”
Cô nhăn mặt, trong lòng vừa bực vừa bất lực. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của anh, cô biết: không thể chống lại, chỉ còn cách thích nghi.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống chung dần hình thành những tình huống hài hước xen lẫn căng thẳng. Một lần, cô lỡ làm đổ cà phê lên bàn, Hạ Dực thở dài, nhấc khăn lau rồi đặt tách cà phê mới trước mặt cô: “Cẩn thận hơn lần sau.”
Cô đỏ mặt, bối rối: “Xin lỗi…”
Nhưng ngay cả trong những khoảnh khắc căng thẳng, vẫn có những cử chỉ nhỏ khiến cô cảm động. Một buổi tối, khi cô mệt mỏi sau giờ làm, Hạ Dực đã lặng lẽ mang thức ăn nóng lên phòng cho cô. Không nói gì, chỉ đặt xuống bàn, ánh mắt nhìn cô chăm chú rồi quay đi. Cô lặng người, trái tim vừa bối rối vừa ấm áp.
Dần dần, giữa những hiểu lầm, cãi vã và quy tắc khắt khe, Tịch Vi nhận ra một sự thật lạ lùng: cô đang dần quen với sự có mặt của Hạ Dực. Những lúc anh quan tâm, dù không lời nói, cũng khiến cô thấy an toàn.
Một buổi sáng, cô chuẩn bị đi làm thì phát hiện Hạ Dực đã chuẩn bị cà phê và bánh mì đặt sẵn trên bàn. Cô vừa ngạc nhiên vừa cảm động, mắt ươn ướt: “Anh… sao lại quan tâm tôi nhiều vậy?”
Anh không trả lời, chỉ gật nhẹ, ánh mắt vẫn lạnh nhưng ẩn giấu một chút mềm mại. Khoảnh khắc ấy khiến cô tim đập nhanh, vừa bối rối vừa tò mò.
Nhưng không phải tất cả đều êm đềm. Một hôm, một cuộc gọi từ công ty khiến cô phải đối diện với hiểu lầm lớn: một đồng nghiệp cũ của Hạ Dực xuất hiện, khiến Tịch Vi nghĩ rằng anh đang lừa dối cô. Cô giận dữ, đóng sầm cửa phòng lại, không muốn nhìn thấy anh. Hạ Dực đứng ngoài, im lặng, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy khó chịu nhưng không lên tiếng.
Qua những ngày tiếp theo, họ phải học cách đối diện với cảm xúc phức tạp của nhau. Những hiểu lầm, những cãi vã xen lẫn khoảnh khắc ngọt ngào, dần dần kéo trái tim hai người gần nhau hơn. Tịch Vi nhận ra rằng, dù ban đầu ghét hợp đồng này, cô không thể phủ nhận cảm giác rung động khi Hạ Dực quan tâm, bảo vệ cô.
Một buổi chiều, khi cô mệt mỏi và ngồi co ro trên ghế sofa, Hạ Dực mang tách trà nóng đến, đặt trước mặt cô. “Uống đi,” giọng anh vẫn đều đều. Cô nhìn anh, trong lòng dậy lên một cảm giác lạ thường: vừa sợ, vừa muốn gần gũi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô thấy anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhưng thoáng một chút mềm mại. Tịch Vi tự nhủ: Hợp đồng này… có lẽ sẽ thay đổi tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Cuộc sống chung hàng ngày, với những cãi vã, hiểu lầm, những cử chỉ quan tâm lặng lẽ, dần hình thành nhịp điệu riêng giữa hai người. Từ ghét, từ căng thẳng, đến những khoảnh khắc rung động đầu tiên, mọi thứ đều đang dẫn họ đến một ngã rẽ mà không ai trong hai người lường trước được.
Trái tim Tịch Vi vừa lo lắng vừa tò mò, còn độc giả cũng không khỏi hồi hộp: liệu người đàn ông lạnh lùng này sẽ để lộ thêm bao nhiêu tình cảm, và câu chuyện giữa họ sẽ tiến triển ra sao trong những ngày sống chung tiếp theo…