hợp đồng định mệnh

Chương 4: Khoảnh khắc gần nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tịch Vi tỉnh dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Hiểu lầm hôm trước vẫn còn vương vấn, khiến cô không dám nhìn thẳng vào Hạ Dực. Nhưng khi cô bước xuống bếp, ánh mắt cô bất giác dừng lại khi nhìn thấy anh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Bánh mì, trứng, cà phê, tất cả đều được bày gọn gàng, chỉ dành cho cô.

Cô lặng lẽ ngồi xuống, lòng vừa bối rối vừa cảm động. Anh đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ quan sát từng cử chỉ của cô. Tịch Vi cố giữ vẻ bình thản, nhưng trái tim cô không thể ngừng đập nhanh. Khoảnh khắc này, dù chỉ là hành động nhỏ, lại khiến cô nhận ra một điều: Hạ Dực quan tâm cô thật sự, dù đôi khi lạnh lùng và khó hiểu.

Trong những ngày tiếp theo, nhịp sống chung của họ bắt đầu hình thành những thói quen tinh tế. Hạ Dực luôn để ý đến những chi tiết nhỏ nhất: chiếc áo khoác còn ẩm, đôi giày chưa xếp gọn, thậm chí là việc Tịch Vi quên uống nước trong giờ làm việc. Mỗi hành động quan tâm như thế đều khiến trái tim cô vừa lo lắng vừa rung động.

Một buổi chiều, khi Tịch Vi đang làm việc trong phòng khách, Hạ Dực bước đến, đặt tay lên vai cô, giọng đều đều nhưng mang theo một chút dịu dàng: “Cô nên nghỉ ngơi một chút, nhìn cô căng thẳng quá.”

Cô giật mình, tim nhói lên. “Tôi… tôi vẫn ổn,” cô lí nhí, nhưng không thể rút tay khỏi tay anh. Anh đứng đó, kiên nhẫn, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô mà không nói thêm lời nào. Cảm giác gần gũi này vừa khiến cô ngại ngùng vừa muốn dựa vào.

Đêm hôm đó, Tịch Vi tỉnh dậy vì tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, trời mưa tầm tã, không khí lạnh lẽo. Hạ Dực cũng thức, đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô lặng lẽ ngồi xuống bên anh, không nói lời nào. Anh quay sang, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng dường như có chút mềm mại. “Không sao chứ?” giọng anh hỏi khẽ.

Cô cúi đầu, trái tim rung lên: “Không… tôi ổn.” Nhưng trong lòng, cô biết rằng cảm giác gần gũi này khiến cô vừa sợ vừa hạnh phúc.

Ngày hôm sau, khi họ cùng nhau đi siêu thị, những tình huống nhỏ nhặt khiến trái tim cô liên tục rung động. Anh cẩn thận lựa từng loại thực phẩm, đôi khi nhắc nhở cô: “Đừng cầm tay nóng quá vào đồ ăn lạnh, dễ đau tay.” Tịch Vi đỏ mặt, không ngờ rằng anh lại quan tâm đến những chi tiết nhỏ đến vậy. Cô nhận ra rằng, sống chung với Hạ Dực không chỉ là sự căng thẳng hay ghét bỏ, mà còn là một cảm giác được bảo vệ, được quan tâm một cách tinh tế.

Một buổi tối, khi cả hai ngồi xem phim trong phòng khách, Tịch Vi vô tình dựa vào vai anh. Hạ Dực không nói gì, chỉ để cô tựa đó, cho đến khi cô ngủ gật trên vai anh. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô ấm áp, cảm giác gần gũi khiến cô nhận ra rằng, tình cảm trong lòng mình đang dần thay đổi. Từ ghét, từ căng thẳng, đến những rung động đầu tiên, mọi thứ đều tiến triển một cách chậm rãi nhưng không thể chối cãi.

Những ngày tiếp theo, Hạ Dực dường như cũng nhận ra điều đó. Anh không còn giữ khoảng cách quá cứng nhắc, đôi khi lặng lẽ quan sát cô, chuẩn bị đồ ăn, trà nóng, hay chỉ đơn giản là để cô tựa đầu vào vai anh khi mệt mỏi. Mỗi hành động nhỏ đều khiến Tịch Vi rung động, trái tim vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Một hôm, khi cô đang loay hoay dọn dẹp nhà cửa, Hạ Dực bất ngờ bước vào, giọng đều đều: “Cô không cần làm mọi thứ một mình. Tôi có thể giúp.”

Cô đỏ mặt, lúng túng: “Nhưng… tôi quen tự làm…”

Anh nhẹ nhàng cười, hiếm khi thấy, nhưng lại khiến trái tim cô loạn nhịp: “Chúng ta sống chung, phải học cách chia sẻ. Không chỉ hợp đồng, mà còn cuộc sống này.”

Khoảnh khắc gần gũi này khiến Tịch Vi cảm nhận được sự ấm áp mà cô chưa từng thấy ở anh. Không còn là sự lạnh lùng xa cách, mà là một cảm giác gần gũi, an toàn và tin tưởng. Cô nhận ra rằng, dù hợp đồng vẫn còn, tình cảm giữa hai người đã bắt đầu nảy nở một cách tự nhiên, dù chậm rãi nhưng chắc chắn.

Đêm hôm đó, khi trời mưa nhẹ bên ngoài, Tịch Vi tỉnh dậy vì tiếng sấm nhẹ. Cô lặng lẽ bước ra phòng khách, thấy Hạ Dực đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài. Cô ngồi xuống cạnh anh, trái tim đập mạnh. Anh quay sang, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng dường như có chút mềm mại. “Cô sợ à?” giọng anh hỏi.

Cô gật, không dám nói lời nào. Anh đặt tay lên tay cô, siết nhẹ: “Không sao, tôi ở đây.”

Cảm giác ấm áp và an toàn tràn ngập trong lòng cô. Lâm Tịch Vi nhận ra rằng, từ ghét, từ căng thẳng, đến những rung động ban đầu, mọi thứ đều đang thay đổi, kéo trái tim cô tiến gần hơn với người đàn ông lạnh lùng nhưng quan tâm sâu sắc này.

Những ngày sống chung tiếp theo, họ cùng nhau trải qua nhiều tình huống nhỏ nhặt nhưng ý nghĩa: nấu ăn, dọn dẹp, đi siêu thị, hay chỉ là ngồi im bên nhau đọc sách. Mỗi khoảnh khắc đều khiến trái tim Tịch Vi rung động. Cô nhận ra rằng, hợp đồng hôn nhân giả dường như đã biến thành một câu chuyện tình cảm thật sự, dù cả hai vẫn chưa thừa nhận.

Ngày hôm sau, khi cô thức dậy, thấy Hạ Dực đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, Tịch Vi mỉm cười nhẹ, nhận ra rằng dù ban đầu cô ghét hợp đồng này, giờ đây cô không thể phủ nhận cảm giác rung động và gần gũi với anh. Trái tim cô vừa lo lắng vừa tò mò, và độc giả cũng hồi hộp: liệu mối quan hệ giữa họ sẽ tiến triển ra sao, và bao nhiêu bí mật, cảm xúc sẽ được tiết lộ trong những ngày tiếp theo…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×