hợp đồng định mệnh

Chương 3: Hiểu lầm và rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tịch Vi thức dậy trong căn hộ cao cấp, cảm giác vẫn còn uể oải vì đêm qua cô trằn trọc, nghĩ về cuộc cãi vã hôm trước với Hạ Dực. Cô không ngờ rằng một khoảnh khắc tưởng như nhỏ nhoi lại có thể khiến cô tức giận và tổn thương đến vậy. Trái tim cô vừa căng thẳng vừa bối rối, khi phải sống chung với một người vừa lạnh lùng vừa vô cùng chiếm hữu như Hạ Dực.

Khi cô bước xuống bếp, bất ngờ nhìn thấy anh đang pha cà phê, ánh mắt vẫn lạnh nhưng dường như đang tập trung vào việc nắm bắt nhịp sống của cô. Anh không nói lời nào, chỉ gật nhẹ khi thấy cô. Tịch Vi hít một hơi sâu, cảm giác vừa căng thẳng vừa lo lắng: không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Buổi sáng trôi qua trong im lặng căng thẳng, mỗi người tập trung vào công việc của mình. Tịch Vi cố gắng tránh nhìn Hạ Dực, nhưng đôi mắt anh đôi lần chạm vào cô, khiến tim cô không khỏi rung lên. Cảm giác lạ lùng này vừa làm cô sợ, vừa khiến cô tò mò.

Chiều hôm đó, cô nhận được cuộc gọi từ một đồng nghiệp cũ của Hạ Dực, người vừa trở về Thượng Hải sau vài năm đi công tác. Tịch Vi không biết rằng, cuộc gặp này sẽ tạo ra một hiểu lầm lớn. Khi cô trở về căn hộ, nhìn thấy Hạ Dực đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm và khó đoán, cô vô tình nghe thấy giọng nói của người phụ nữ đó vang lên từ ngoài cửa: “Anh Hạ, sao lâu rồi không gặp…”

Tịch Vi giật mình, tim đập nhanh, cảm giác nhói đau trong lồng ngực. Cô đứng nép sau cánh cửa, nhìn cảnh tượng đó, lòng dâng lên một nỗi ghen không rõ ràng. Hạ Dực quay sang, ánh mắt gặp cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng anh chỉ nhìn rồi quay đi, không nói lời nào giải thích. Cô cảm giác như bị bỏ rơi, vừa tức vừa đau, nhưng không dám lên tiếng.

Trong những ngày tiếp theo, Tịch Vi cố gắng giữ khoảng cách với Hạ Dực. Mỗi lần anh quan tâm, mỗi lần anh đứng cạnh cô, tim cô lại nhói lên một cách khó tả. Những khoảnh khắc tưởng như nhỏ nhặt: anh đưa tách trà nóng, anh chuẩn bị đồ ăn sáng, hay chỉ đơn giản là một cái gật nhẹ, đều khiến cô vừa ấm áp vừa đau lòng.

Một tối, khi cả hai ngồi ăn tối trong im lặng, Tịch Vi bỗng nảy ra một quyết định: cô sẽ tự mình tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô không thể cứ sống trong nỗi sợ hãi và hiểu lầm mãi. Sau bữa tối, cô lặng lẽ đi vào phòng làm việc của anh, hy vọng tìm ra manh mối.

Khi cô mở cánh cửa, ánh mắt cô lập tức dừng lại trước cảnh tượng Hạ Dực và người phụ nữ đồng nghiệp cũ đang đứng gần bàn làm việc, bàn tay của anh đặt nhẹ trên vai cô ấy như một cử chỉ an ủi. Tịch Vi cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, một chiếc điện thoại rung lên trên bàn, khiến cả hai giật mình.

Hạ Dực quay sang nhìn Tịch Vi, đôi mắt vẫn lạnh nhưng có chút lo lắng: “Cô… vào đây làm gì?”

Tịch Vi run run, giọng nói nghèn nghẹn: “Tôi… tôi chỉ… tôi không hiểu chuyện gì…”

Anh thở dài, bước lại gần, giọng vẫn đều đều nhưng mang theo chút mềm mại hiếm hoi: “Không phải như cô nghĩ. Cô ấy là đồng nghiệp cũ, chuyện này liên quan đến công việc, không có gì ngoài đó.”

Tịch Vi lặng người, cảm giác vừa xấu hổ vừa bối rối. Cô quay đi, định bỏ chạy, nhưng Hạ Dực đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Tôi không muốn cô hiểu lầm. Chúng ta… cần tin tưởng nhau.”

Khoảnh khắc ấy khiến tim Tịch Vi vừa sợ vừa rung động. Lòng cô dấy lên một cảm giác lạ lùng: vừa lo sợ mất anh, vừa muốn gần gũi và hiểu anh hơn.

Ngày hôm sau, cô cố gắng giữ khoảng cách, nhưng những hành động nhỏ của Hạ Dực vẫn làm cô rung động. Khi cô ngồi trong phòng khách đọc tài liệu, anh bất ngờ mang trà nóng đến đặt trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú nhưng không nói gì. Cô chỉ lặng người, cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối, trái tim đập mạnh không kiểm soát.

Cuộc sống hàng ngày cứ thế tiếp diễn, xen lẫn giữa những hiểu lầm, cãi vã, và những khoảnh khắc quan tâm bất ngờ. Tịch Vi nhận ra rằng, dù ban đầu ghét hợp đồng này, cô không thể phủ nhận cảm giác rung động khi Hạ Dực quan tâm và bảo vệ cô. Mỗi hành động của anh, dù là nhỏ nhất, đều khiến cô cảm thấy vừa sợ vừa hạnh phúc.

Một buổi tối, khi cô mệt mỏi và ngồi co ro trên ghế sofa, Hạ Dực mang tấm chăn lên, đặt nhẹ trên vai cô. Ánh mắt anh nhìn cô, ánh sáng từ đèn trần chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng nhưng dịu dàng, khiến cô không thể không rung động. Cô nhìn anh, giọng nói run run: “Anh… tại sao lại quan tâm tôi nhiều vậy?”

Anh chỉ im lặng, gật nhẹ, như thể trả lời bằng ánh mắt. Trái tim cô loạn nhịp, vừa sợ vừa muốn tin tưởng, vừa bối rối trước cảm xúc mới mẻ này.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô thấy Hạ Dực đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhưng thoáng một chút mềm mại. Cô tự nhủ: Hợp đồng này… có lẽ sẽ thay đổi tôi nhiều hơn tôi tưởng.

Cuộc sống chung, với những hiểu lầm, cãi vã, và những khoảnh khắc mềm mại bất ngờ, dần hình thành nhịp điệu riêng giữa hai người. Từ ghét, từ căng thẳng, đến những rung động đầu tiên, mọi thứ đang dẫn họ tới một ngã rẽ mà không ai trong hai người lường trước được.

Trái tim Tịch Vi vừa lo lắng vừa tò mò, còn độc giả thì hồi hộp: liệu Hạ Dực sẽ để lộ thêm bao nhiêu tình cảm thật sự, và câu chuyện giữa họ sẽ tiến triển ra sao trong những ngày sống chung tiếp theo…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×