Buổi sáng hôm đó, Lâm Tịch Vi thức dậy với tâm trạng vừa lo lắng vừa bồn chồn. Hình ảnh những hiểu lầm gần đây vẫn còn ám ảnh cô, khiến trái tim vừa nhói vừa rung. Cô tự nhủ: Không thể để những chuyện nhỏ phá hỏng nhịp sống chung này.
Khi cô bước xuống bếp, ánh mắt lập tức dừng lại trên Hạ Dực đang chuẩn bị cà phê. Anh đứng lặng lẽ, tay đặt trên tay nắm cửa tủ, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng. “Cà phê đen,” anh nói đều đều, như nhắc nhở cô giữ thói quen của mình.
Cô mỉm cười gượng gạo, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vâng, tôi nhớ rồi.” Nhưng tim cô vẫn đập mạnh, lo sợ rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Ngày hôm đó, Tịch Vi nhận được một tin nhắn từ đồng nghiệp cũ mời tham dự một buổi họp quan trọng, liên quan đến dự án quảng cáo lớn. Cô do dự một chút nhưng cuối cùng cũng đồng ý, vì đây là cơ hội tốt cho công việc và sự nghiệp của mình.
Khi cô rời căn hộ, Hạ Dực đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng quan sát cô. “Cô đi đâu?” giọng anh đều đều nhưng ẩn chứa một chút lo lắng.
“Đi họp công việc thôi,” cô trả lời, cố giữ bình tĩnh. Anh im lặng, ánh mắt vẫn theo cô cho đến khi cánh cửa đóng lại. Tịch Vi hít một hơi thật sâu, cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng đến hành động và công việc.
Tuy nhiên, hôm nay lại xảy ra một sự kiện bất ngờ: khi Tịch Vi đang trò chuyện với khách hàng nam tại buổi họp, một nhiếp ảnh viên vô tình ghi lại cảnh cô cười nói thân mật, tựa vào vai khách hàng để trò chuyện. Những bức ảnh này ngay lập tức được gửi đến nhóm công ty, và không may, Hạ Dực tình cờ xem được.
Trở về căn hộ vào buổi chiều, trái tim Tịch Vi bỗng nặng trĩu khi nhìn thấy anh đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết. Cô vừa muốn giải thích, vừa sợ hãi. Anh bước đến gần, giọng đều đều nhưng lạnh lùng: “Giải thích.”
Cô đỏ mặt, giọng run run: “Anh… anh nhìn thấy… à… đó chỉ là công việc thôi! Tôi không có gì cả!”
Hạ Dực nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, khiến cô cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. “Cô tựa vào vai người đàn ông khác và cười… giải thích xem, đó là công việc sao?”
Cảm giác nhói đau lan tỏa trong lòng Tịch Vi. Cô vừa sợ, vừa bực, vừa bối rối: “Đúng… đúng là công việc thôi! Tôi không có gì cả! Nhưng… ảnh… họ chụp tự nhiên, tôi không kiểm soát được…”
Anh im lặng, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can cô. Khoảnh khắc ấy kéo dài, chỉ có tiếng thở và nhịp tim nhanh của cô. Trái tim cô vừa căng thẳng vừa rung động, nhận ra rằng, sự quan tâm và lạnh lùng của anh luôn đi kèm những cảm xúc phức tạp mà cô chưa từng hiểu hết.
Cuối cùng, Hạ Dực thở dài, giọng đều đều nhưng ẩn chứa một chút mềm mại: “Tôi tin cô… nhưng từ nay, đừng để tôi phải lo lắng như thế nữa.”
Tịch Vi gật đầu, trái tim vừa nhẹ nhõm vừa run rẩy. Cô nhận ra rằng, dù những hiểu lầm vẫn xảy ra, tình cảm giữa họ đang dần bền chặt nhờ sự tin tưởng và quan tâm tinh tế.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống chung giữa họ càng trở nên thú vị và gần gũi. Hạ Dực không còn giữ khoảng cách quá cứng nhắc, mà lặng lẽ quan sát cô, chuẩn bị đồ ăn, trà nóng, hay chỉ đơn giản là để cô dựa vào vai khi mệt mỏi. Mỗi hành động đều khiến trái tim Tịch Vi rung động, cô vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Một buổi tối, trời mưa nhẹ, cô ngồi đọc sách trong phòng khách, Hạ Dực mang trà nóng đến, đặt trước mặt cô: “Uống đi, đừng để cơ thể yếu đi.”
Cô nhìn anh, tim vừa lo vừa rung động, giọng run run: “Anh… tại sao lại quan tâm tôi nhiều vậy?”
Anh chỉ im lặng, gật nhẹ, như trả lời bằng ánh mắt. Khoảnh khắc gần gũi này khiến cô vừa sợ vừa muốn dựa vào anh, cảm giác an toàn và ấm áp tràn ngập trong lòng.
Những ngày sau, họ cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc nhỏ nhưng ý nghĩa: nấu ăn, dọn dẹp, đi siêu thị, hay ngồi im bên nhau đọc sách. Tình cảm giữa họ dần nảy nở rõ rệt, từ ghét, căng thẳng, đến những rung động ngọt ngào và cảm giác gần gũi.
Một đêm, khi Tịch Vi bị cảm nhẹ, Hạ Dực lặng lẽ mang nước ấm và thuốc đến bên giường. Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng nhưng vẫn giữ chút lạnh lùng đặc trưng. Cô nhận ra rằng, từ ghét đến tin tưởng, từ căng thẳng đến rung động, mọi cảm xúc đều đang chiếm lấy trái tim cô.
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, thấy Hạ Dực đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, cô mỉm cười nhẹ, cảm nhận rõ rệt rằng, trái tim mình đang thay đổi, từ ghét hợp đồng giả, đến rung động thật sự trước người đàn ông lạnh lùng nhưng quan tâm sâu sắc.
Cô tự nhủ: Có lẽ tôi đã dần thích nghi, và còn… thích anh thật sự. Trái tim cô vừa lo lắng vừa tò mò, còn độc giả thì hồi hộp: liệu những hiểu lầm, thử thách và cảm xúc tiếp theo sẽ đưa họ đến đâu, và liệu Hạ Dực có thừa nhận tình cảm thật sự với cô không…