hợp đồng định mệnh

Chương 7: Thừa nhận cảm xúc và rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, Lâm Tịch Vi tỉnh dậy với tâm trạng vừa lo lắng vừa bồn chồn. Trái tim cô vẫn còn nhói nhói bởi những hiểu lầm gần đây, nhưng một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng: cô nhận ra mình đã không còn ghét Hạ Dực nữa, mà trái tim dần rung động theo từng hành động của anh.

Khi cô bước xuống bếp, ánh mắt lập tức dừng lại trên Hạ Dực đang pha cà phê. Anh đứng lặng lẽ, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng. “Cà phê đen,” anh nói đều đều, như nhắc nhở cô giữ thói quen.

Cô gật đầu, cố mỉm cười, nhưng tim đập mạnh. Trái tim cô bắt đầu nhận ra rằng, không chỉ những hành động quan tâm bình thường mà cả ánh mắt lạnh lùng đầy kiểm soát kia cũng khiến cô rung động.

Ngày hôm đó, công việc của Tịch Vi diễn ra khá suôn sẻ, nhưng trong lòng cô luôn nghĩ về Hạ Dực. Khi cô nhận được tin nhắn từ anh: “Chiều nay ở nhà sớm, có chuyện muốn nói,” trái tim cô nhói lên, vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Chiều hôm đó, khi cô bước vào căn hộ, Hạ Dực đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài. Anh quay sang khi nghe tiếng bước chân, giọng đều đều nhưng mang theo một chút nghiêm túc: “Ngồi xuống đi, có chuyện phải nói.”

Cô ngồi xuống, cảm giác vừa hồi hộp vừa bối rối. Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt nhìn thấu tâm can, khiến cô không thể rời mắt. “Tôi… muốn thừa nhận một điều,” giọng anh đều đều nhưng trầm ấm.

Tịch Vi hơi sững lại, tim đập nhanh. “Anh… thừa nhận điều gì?” cô hỏi, giọng run run.

Hạ Dực hít một hơi sâu, đôi mắt nhìn cô, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng nhưng bây giờ lại ẩn chứa một chút mềm mại: “Tôi… tôi quan tâm cô. Không chỉ là hợp đồng, mà là… thật sự quan tâm.”

Tịch Vi lặng người, trái tim cô như bị nhói lên, vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Khoảnh khắc này, tất cả những lo lắng, hiểu lầm, và căng thẳng trước đây bỗng chốc tan biến. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đã vượt qua ranh giới của hợp đồng giả, và giờ đây là thật sự.

Anh bước lại gần, giọng trầm ấm: “Cô biết không, từ ngày chúng ta sống chung, tôi đã nhận ra rằng, không có cô, tôi không thể chịu nổi những ngày trống rỗng này.”

Trái tim Tịch Vi rung lên, cảm giác vừa sợ vừa muốn dựa vào anh. Cô nhìn anh, đôi mắt ươn ướt: “Tôi… tôi cũng không thể phủ nhận… trái tim mình đã thay đổi.”

Hạ Dực mỉm cười nhẹ, hiếm khi thấy, nhưng lại khiến cô cảm thấy trái tim ấm áp. Anh đưa tay, khẽ nắm tay cô: “Vậy… từ nay, chúng ta không còn hợp đồng nữa. Chỉ còn… chúng ta.”

Cảm giác gần gũi, an toàn và ấm áp tràn ngập trong trái tim Tịch Vi. Cô tựa đầu vào vai anh, tim đập mạnh nhưng hạnh phúc. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối khi ở bên người đàn ông này, không còn căng thẳng hay lo lắng về hợp đồng hay hiểu lầm.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống chung của họ trở nên nhẹ nhàng và gần gũi hơn bao giờ hết. Mỗi hành động, từ chuẩn bị bữa sáng, pha trà nóng, đến những cái nhìn lén lút hay những nụ cười nhẹ, đều khiến trái tim cô rung động.

Một buổi tối, trời mưa nhẹ, Tịch Vi đang ngồi đọc sách thì Hạ Dực bước đến, đặt tay lên vai cô, giọng đều đều: “Cô mệt mỏi à?”

Cô lắc đầu, nhưng trái tim vẫn loạn nhịp. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, không nói lời nào thêm. Khoảnh khắc ấy khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và gần gũi mà trước đây cô chưa từng thấy.

Ngày hôm sau, khi đi dạo quanh khu chung cư, họ gặp một người hàng xóm tò mò, hỏi về mối quan hệ giữa họ. Tịch Vi đỏ mặt, lúng túng, còn Hạ Dực giữ vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt đầy bao quát, khiến cô nhận ra rằng, sự bảo vệ của anh khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một đêm khác, khi Tịch Vi bị cảm nhẹ, Hạ Dực lặng lẽ mang nước ấm và thuốc đến bên giường. Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng nhưng vẫn giữ chút lạnh lùng đặc trưng. Cô nhận ra rằng, từ ghét đến tin tưởng, từ căng thẳng đến rung động, mọi cảm xúc đều đang chiếm lấy trái tim cô.

Ngày hôm sau, khi Tịch Vi tỉnh dậy, thấy Hạ Dực đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, cô mỉm cười nhẹ, cảm nhận rõ rệt rằng, trái tim mình đã hoàn toàn rung động trước người đàn ông lạnh lùng nhưng quan tâm sâu sắc này. Trái tim cô vừa lo lắng vừa tò mò, và cô tự nhủ: Cuộc sống này, có anh, thật sự rất đáng quý.

Những ngày tiếp theo, họ cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc gần gũi, từ việc nấu ăn, dọn dẹp, đi siêu thị, đến những phút giây im lặng bên nhau đọc sách. Tình cảm giữa họ nảy nở rõ rệt, từ ghét, căng thẳng, đến những rung động ngọt ngào và cảm giác gần gũi trọn vẹn.

Đến cuối chương, Tịch Vi nhận ra rằng, hợp đồng hôn nhân giả đã biến thành một câu chuyện tình cảm thật sự, và giờ đây, cả hai đã sẵn sàng để thừa nhận tình cảm của mình, mở ra một chương mới đầy ngọt ngào và hạnh phúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×