hợp đồng dục vọng và sự thù hận

Chương 5: Những Dấu Vết Trên Làn Da


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ đêm đầu tiên ở phòng giám đốc, mối quan hệ giữa Thiên Lang và Lam Ngọc đã chuyển sang một giai đoạn mới: một giao dịch đen tối diễn ra trong bóng tối. Thiên Lang yêu cầu cô phải túc trực bên cạnh anh sau giờ làm việc, tại căn penthouse sang trọng của anh.

Cuộc sống hai mặt của Lam Ngọc giờ đây trở nên hoàn toàn đối lập. Ban ngày, cô là thư ký giỏi giang, xử lý công việc và thậm chí tìm kiếm những thông tin tài chính bí mật của Hoàng Gia Group theo yêu cầu của Thiên Lang (dù cô cố gắng làm chậm trễ quá trình này). Cô phải gồng mình mạnh mẽ để che giấu sự mệt mỏi và tổn thương.

Ban đêm, cô trở về căn penthouse xa hoa nhưng lạnh lẽo, nơi cô phải tuân thủ mọi yêu cầu của Phụ lục Bí mật.

Diễn biến H+ tiếp nối: Những đêm triền miên bắt đầu trở nên phức tạp.

Ban đầu, Lam Ngọc phản kháng dữ dội bằng tinh thần, cố gắng giữ lại sự trong sạch trong tâm hồn. Nhưng Thiên Lang, bằng sự chiếm hữu tàn nhẫn và đôi khi lại là sự dịu dàng bất chợt, đã phá vỡ bức tường phòng thủ của cô. Anh khám phá từng centimet trên cơ thể cô bằng sự tra tấn đầy khoái cảm, xem cô như chiến lợi phẩm, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt anh, sự tham lam không chỉ dừng lại ở sự thỏa mãn thể xác.

Thiên Lang bắt đầu tìm thấy một loại niềm vui sai lệch trong sự phục tùng của Lam Ngọc. Sự nhục nhã của cô đã không còn đơn thuần là sự trả thù, mà đã trở thành một loại kích thích cấm kỵ đối với anh. Anh thích nhìn thấy sự mềm yếu của cô chỉ dành riêng cho anh, thích thấy dấu vết của mình in hằn trên làn da trắng ngần của cô sau mỗi lần thân mật.

Một buổi sáng, Thiên Lang thức dậy sớm hơn Lam Ngọc. Cô đang ngủ say trên chiếc giường xa xỉ, làn da cô trắng nõn nổi bật trên nền ga trải giường màu đen. Anh nhìn chằm chằm vào những dấu vết mờ ám mà chính anh tạo ra trên xương quai xanh và cánh tay cô.

Thay vì cảm thấy thỏa mãn sự trả thù, Thiên Lang lại cảm thấy một cảm giác tội lỗi lạnh lẽo lan tỏa trong lồng ngực. Những vết tích đó không chỉ là bằng chứng cho sự chiếm hữu, mà còn là bằng chứng cho sự hủy hoại mà anh đang gây ra cho một người vô tội.

Anh đưa tay chạm nhẹ lên gò má cô. Lam Ngọc khẽ nhíu mày trong giấc ngủ, vẻ mặt thuần khiết và ngây thơ. Anh đột ngột rụt tay lại, như vừa chạm phải lửa.

Tại sao cô ta không hận mình tột độ? Tại sao cô ta vẫn giữ được sự trong sạch đó?

Sự thật là, Lam Ngọc đã bắt đầu phát triển một kiểu lệ thuộc vô thức vào anh. Cô ghét anh vì những gì anh làm, ghét bản thân vì sự thỏa hiệp, nhưng cô không thể phủ nhận cảm giác mạnh mẽ, áp bức mà chỉ có Thiên Lang mang lại. Trong sự tàn nhẫn của anh, cô tìm thấy một loại nhu cầu được sở hữu sai lệch, bị che lấp dưới lớp nhục nhã.

Cảnh thân mật bắt đầu trở nên day dứt hơn.

Có những đêm, Thiên Lang đột ngột trở nên dịu dàng một cách khó hiểu. Anh vuốt tóc cô, thay vì cưỡng ép, anh lại hỏi: "Cô có lạnh không?" Anh ôm cô vào lòng sau khi kết thúc, hành động đó hoàn toàn trái ngược với bản chất thù hận của anh.

Lam Ngọc cảm nhận được sự mâu thuẫn trong con người anh, điều này khiến cô càng thêm bối rối. Cô không biết đâu là Thiên Lang lạnh lùng trả thù, và đâu là Thiên Lang bị cô độc vây hãm.

Thiên Lang bắt đầu thay đổi chiến thuật. Anh nhận ra sự tàn nhẫn không thể phá hủy hoàn toàn tinh thần cô, nhưng sự dịu dàng thì có thể. Anh muốn cô phải yêu anh, để sự trả thù trở nên trọn vẹn hơn.

Một buổi tối, anh bất ngờ tặng cô một chiếc vòng cổ kim cương nhỏ, tinh xảo.

"Đây là tiền công," anh nói cộc lốc, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.

Lam Ngọc nhìn chiếc vòng cổ, không đưa tay nhận. "Tôi không cần. Tiền lương hàng tháng đã đủ."

Thiên Lang nắm lấy tay cô, đeo chiếc vòng lên cổ cô một cách mạnh mẽ.

"Hãy coi đây là... quà tặng cho người tình của tôi," anh nói, nhấn mạnh từng chữ. "Đây là luật chơi. Cô là của tôi, và tôi muốn cô mang dấu ấn của tôi."

Đêm đó, Lam Ngọc nằm bên cạnh anh, cô không thể ngủ được. Cô sờ lên chiếc vòng cổ lạnh lẽo, rồi sờ lên những dấu vết nóng bỏng trên cơ thể mình. Chúng đều là bằng chứng cho sự chiếm hữu. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một sự cô độc sâu sắc từ Thiên Lang. Anh thành công, quyền lực, nhưng luôn bị bao bọc bởi lớp băng giá.

Sự trắc ẩn của Lam Ngọc, một bản tính mà Thiên Lang chưa lường trước, bắt đầu nảy sinh. Cô không chỉ hận, mà còn thương hại kẻ đã hủy hoại mình. Cô bắt đầu nhìn thấy bóng ma quá khứ ám ảnh anh, sự cô đơn mà anh cố gắng che giấu bằng quyền lực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×