hợp đồng dục vọng và sự thù hận

Chương 4: Cuộc Sống Hai Mặt và Sự Giằng Xé


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lam Ngọc đến Dark Sky đúng bảy giờ sáng như Thiên Lang đã yêu cầu. Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt thâm quầng nhưng không còn nước mắt. Cô đã dành cả đêm để đóng băng cảm xúc, dựng lên một bức tường thành kiên cố bảo vệ bản thân. Nếu cô đã chấp nhận thỏa thuận, cô sẽ không để mình bị hủy hoại.

Lam Ngọc bước vào văn phòng Tổng Giám đốc với bộ vest công sở kín đáo, khác hẳn vẻ ngoài mong manh của cô ngày hôm qua. Cô đã quyết định: cô sẽ trở thành Lam Ngọc – Thư ký Đặc biệt, một cỗ máy làm việc không cảm xúc.

"Chào Tổng Giám đốc," cô nói, giọng điệu chuyên nghiệp, lạnh lùng, gần như xa cách.

Thiên Lang đang đọc tài liệu, không ngẩng đầu lên, nhưng sự căng thẳng trong căn phòng dường như tăng lên gấp bội. Anh đã dự đoán cô sẽ khóc lóc, cầu xin hoặc bỏ trốn. Sự lạnh lùng và chuyên nghiệp của cô khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Bắt đầu làm việc đi," anh ra lệnh cụt lủn, chỉ vào xấp hồ sơ. "Kiểm tra lịch trình, chuẩn bị tài liệu họp. Và quan trọng nhất: tìm hiểu mọi thông tin về khoản đầu tư bí mật của Hoàng Bách vào 'Dự án Cửu Long'."

Lam Ngọc làm việc không nghỉ, cô chứng tỏ mình không chỉ là một khuôn mặt đẹp. Sự thông minh, khả năng tổ chức và phân tích sắc bén của cô khiến Thiên Lang ngạc nhiên. Cô xử lý mọi thứ một cách hoàn hảo, không một lời than vãn hay biểu hiện yếu đuối nào. Giống như một bông hồng đã tự đóng băng cánh hoa của mình để sống sót qua mùa đông.

Trong vai trò thư ký, cô là người anh cần: thông minh, hiệu quả. Nhưng vẻ mặt vô cảm đó, đôi mắt chỉ tập trung vào công việc, lại khiến anh tức giận một cách vô lý. Nó làm anh cảm thấy như anh chưa thực sự chiến thắng.

Thời gian làm việc ban ngày là một cuộc chiến căng thẳng không lời giữa hai người.

Vào buổi chiều, Lam Ngọc phải cùng Thiên Lang tham dự một buổi gặp mặt quan trọng với đối tác. Trong sự kiện đó, cô phải đứng cạnh anh, đóng vai trò trợ lý hoàn hảo. Một đối tác lớn tuổi tỏ ra suồng sã, định đặt tay lên eo cô. Ngay lập tức, Thiên Lang nắm lấy cổ tay Lam Ngọc, kéo cô sát vào mình một cách thô bạo nhưng tinh tế, gần như tuyên bố quyền sở hữu.

"Thư ký của tôi không thích tiếp xúc vật lý không cần thiết," Thiên Lang nói, giọng anh lạnh buốt.

Lam Ngọc ngước nhìn anh, cô thấy sự giận dữ lạ lùng trong đôi mắt anh. Đó là sự bảo vệ, hay chỉ là sự bảo vệ tài sản? Cô không thể phân biệt được.

Đêm đó, sau khi về đến văn phòng, sự căng thẳng tích tụ cả ngày bùng nổ. Thiên Lang không thể chịu đựng được sự xa cách giả tạo của Lam Ngọc.

"Mặt nạ đó của cô khiến tôi ghê tởm, Lam Ngọc," anh giận dữ ném tài liệu xuống bàn.

"Đó là mặt nạ Tổng Giám đốc yêu cầu," cô đáp lại bằng giọng đều đều, không chút dao động. "Ban ngày, tôi là Thư ký Hoàng Lam Ngọc, chuyên nghiệp và tận tụy. Tôi tuân thủ điều khoản lao động."

Thiên Lang bước đến, khoảng cách giữa họ lại bị xóa nhòa. "Vậy còn ban đêm? Cô có nhớ điều khoản trong Phụ lục không?"

Anh ép cô vào tường, bàn tay rắn chắc đặt hai bên đầu cô.

Diễn biến H+: Cảm xúc giằng xé giữa tình yêu/dục vọng và sự thù hận.

Lần này, Lam Ngọc không còn khóc. Cô đối diện với anh, đôi mắt trống rỗng. Sự cam chịu này còn chọc giận Thiên Lang hơn cả sự phản kháng. Anh muốn cô van xin, muốn cô đau đớn. Anh muốn nhìn thấy sự sụp đổ của cô.

Anh hôn cô, nụ hôn sâu hơn, chứa đựng sự thất vọng và khao khát chiếm hữu. Anh dùng hành động để trừng phạt sự bất tuân tinh thần của cô.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, khi anh đẩy Lam Ngọc lên bàn làm việc, nhìn thấy sự mỏng manh của cô dưới ánh đèn văn phòng, một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ xẹt qua tim anh. Đó không phải là sự thỏa mãn của kẻ báo thù, mà là một nỗi day dứt không tên. Anh nhận ra, sự nhục nhã của Lam Ngọc không mang lại bất kỳ niềm vui nào cho anh, mà ngược lại, đang làm dày thêm lớp băng giá bao bọc trái tim anh.

Thiên Lang đột ngột dừng lại, thở dốc. Anh lùi lại một bước, đưa tay che mặt, quay lưng đi.

Lam Ngọc bàng hoàng trước hành động đột ngột của anh. Cô thấy rõ sự hỗn loạn trong hơi thở và cử chỉ của Thiên Lang.

"Đi về đi," anh nói, giọng anh khàn đặc đến mức không còn là giọng của Tổng Giám đốc Thiên Lang lạnh lùng nữa.

Lam Ngọc không nói gì. Cô vội vã chỉnh lại quần áo, rời khỏi căn phòng như chạy trốn khỏi một ngọn lửa. Cô biết, cảm xúc của cô đã bị tổn thương, nhưng sự dao động bất chợt của Thiên Lang chứng tỏ, lòng thù hận của anh cũng không còn tuyệt đối.

Thiên Lang đứng một mình trong căn phòng tối, cảm giác tồi tệ bao trùm lấy anh. Anh đã hành động tàn nhẫn, nhưng tại sao sự trả thù lại trở nên vô vị đến thế? Anh muốn cô đau khổ, nhưng khi thấy sự trống rỗng trong mắt cô, anh lại thấy chính mình đang bị dày vò.

Anh nhìn vào chiếc điện thoại, nơi có ảnh của Hoàng Bách. Kẻ thù của anh. Nhưng hình ảnh Lam Ngọc, với vẻ đẹp thuần khiết đang bị hủy hoại, lại chen ngang.

"Ta đang làm gì thế này?" Thiên Lang tự hỏi. Anh đang trả thù, hay đang tự tạo ra một điểm yếu chết người cho chính mình?

Anh nhận ra, Lam Ngọc không còn đơn thuần là con gái của kẻ thù. Cô đã trở thành một khát vọng cấm kỵ trong anh. Hận thù và dục vọng đang bắt đầu xoắn xuýt vào nhau, tạo ra một sự giằng xé nội tâm đau đớn.

Anh biết, nếu cứ tiếp tục, mục đích trả thù ban đầu sẽ bị bóp méo, và bi kịch sẽ không chỉ đổ xuống Lam Ngọc, mà còn lên chính anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×