hợp đồng dưới ánh đêm

Chương 13: Khi Tình Yêu Trở Thành Di Sản


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng mùa đông, sương phủ kín con phố nhỏ nơi “Ánh Đêm” vẫn sáng đèn như thường lệ. Khách vẫn đến, không còn đông như những năm đầu nhưng từng người đều mang theo nụ cười, ánh mắt và những câu chuyện riêng. Họ nói với nhau rằng quán này không chỉ bán cà phê, mà còn bán niềm tin – thứ niềm tin mà Tống Duy Khải và Lâm Hạ đã tạo ra bằng chính cuộc đời mình.

Bên trong quán, anh đang sắp xếp lại những tập giấy cũ – những bản kế hoạch, những bản vẽ của thương hiệu “Ánh Đêm” suốt bao năm. Anh không còn viết bằng nét chữ vội vàng, mà cẩn thận, từng dòng một như viết cho tương lai. Cô mang đến cho anh một tách cà phê sữa, đặt xuống nhẹ nhàng.

“Anh vẫn giữ mấy bản này à?”

“Ừ. Anh nghĩ một ngày nào đó, chúng ta nên để người khác đọc. Không phải để dạy, mà để họ thấy: mọi thứ lớn lao đều bắt đầu từ một điều nhỏ.”

Cô mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh anh:

“Như cái quán nhỏ này?”

“Như chính chúng ta.”

Anh nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng sớm rọi vào tấm biển gỗ cũ, chữ “Ánh Đêm” đã phai đôi phần theo năm tháng nhưng vẫn sáng lên mỗi khi nắng chạm vào.

Thời gian trôi, cả hai đều bước qua tuổi ba mươi. Những dấu mốc của đời người không còn đến bằng vinh quang hay thất bại, mà bằng sự bình yên. Một chiều nọ, họ nhận được thư từ một trường đại học địa phương – nơi chuyên ngành truyền thông muốn mời họ đến chia sẻ về “hành trình sống thật và giữ bản sắc trong thế giới kinh doanh.”

Cô ngạc nhiên:

“Em chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể đứng trước sinh viên mà nói về điều gì đó.”

Anh mỉm cười, nắm tay cô:

“Em quên rồi à? Em chính là minh chứng cho tất cả. Chúng ta không cần dạy, chỉ cần kể lại.”

Ngày hôm đó, họ cùng bước lên bục giảng nhỏ trong giảng đường ngập ánh nắng. Hàng trăm sinh viên ngồi lặng nghe. Cô kể lại quãng thời gian mình từng chỉ là cô gái làm thêm, từng ngại ngùng trước những điều xa vời. Anh kể về những ngày rực rỡ rồi đổ vỡ, và về cách một bản hợp đồng vô cảm biến thành điều ấm áp nhất đời anh.

Một sinh viên hỏi:

“Thưa anh, điều khó nhất khi yêu là gì?”

Anh suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Là khi người ta phải học cách tin một lần nữa, sau khi đã từng bị phản bội – không phải bởi người khác, mà bởi chính nỗi sợ của mình.”

Cả hội trường im lặng. Ánh mắt anh tìm đến cô, và nụ cười của cô chính là câu trả lời đẹp nhất cho tất cả.

Tối về, cô ngồi ở hiên quán, nhìn ánh đèn phản chiếu trên vũng nước sau cơn mưa. Anh bước ra, mang theo chiếc hộp gỗ nhỏ.

“Em nhớ ngày chúng ta mở quán không?”

“Nhớ chứ. Khi ấy em còn không biết pha cà phê mà cứ nói sẽ giúp anh.”

“Giờ em giỏi hơn anh rồi đấy.”

Cô bật cười:

“Không đâu. Anh là người giữ hồn cho quán. Em chỉ là người thêm chút hương.”

Anh mở chiếc hộp, bên trong là những tấm ảnh cũ: ngày khai trương, ngày bài báo đầu tiên viết về họ, ngày anh nằm viện, ngày cha anh đến. Tất cả đều là mảnh ghép của hành trình ấy.

“Anh nghĩ đã đến lúc mình nên viết cuốn sách nhỏ. Không phải tự truyện, chỉ là những mẩu chuyện về ‘Ánh Đêm’, về những người đã đến và đi.”

“Anh sẽ đặt tên nó là gì?”

“Ánh Sáng Trong Tách Cà Phê.”

Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh:

“Đẹp đấy. Vì ánh sáng đó chưa từng tắt.”

Một năm sau, cuốn sách ấy được xuất bản dưới dạng tập ký. Không quảng bá rầm rộ, không truyền thông ồn ào, nhưng nó âm thầm lan tỏa. Những độc giả tìm đến quán, đặt cuốn sách lên bàn, rồi ngồi yên đọc. Có người đọc xong chỉ mỉm cười, có người lau nước mắt.

Một cô gái trẻ đến gặp cô, nói khẽ:

“Cảm ơn chị. Em từng sợ yêu, sợ bị lợi dụng. Nhưng khi đọc câu chuyện của chị và anh, em thấy tình yêu thật không phải không tồn tại, chỉ là nó cần can đảm.”

Cô nắm tay cô gái, mỉm cười:

“Yêu không phải để chiến thắng ai, mà để không phụ chính mình.”

Sau khi cô gái rời đi, anh bước lại, hỏi nhỏ:

“Em có thấy mình đang dần trở thành ai đó mà người khác tin không?”

“Em không cần là ai cả. Em chỉ muốn là chính mình, và được sống trong nơi có anh.”

Anh đặt tay lên vai cô, khẽ nói:

“Nếu một ngày anh không còn ở đây, em có tiếp tục không?”

Cô ngẩng lên, ánh mắt kiên định:

“Có. Vì ‘Ánh Đêm’ đâu phải của riêng ai. Nó thuộc về tất cả những ai từng tin vào ánh sáng giữa đêm tối.”

Một thời gian sau, sức khỏe của anh bắt đầu yếu đi. Áp lực làm việc nhiều năm và chấn thương cũ từ vụ tai nạn khiến anh thường xuyên mệt mỏi. Cô giấu lo lắng, vẫn cười mỗi sáng, vẫn pha cho anh ly cà phê đen không đường mà anh thích.

Một tối, khi cô mang thuốc ra, anh nắm tay cô, giọng trầm ấm:

“Em biết không, anh không sợ chết. Anh chỉ sợ khi anh đi rồi, em lại trở nên cô độc.”

Cô siết tay anh, nước mắt lăn dài:

“Em đã từng cô độc khi chưa gặp anh. Nhưng sau khi biết yêu là thế nào, em không thể cô độc nữa. Vì anh đã để lại một phần của mình trong tất cả mọi thứ quanh em.”

Anh cười nhẹ, ánh mắt dịu như gió:

“Vậy thì anh yên tâm rồi.”

Tháng năm ấy, anh phải nhập viện ngắn hạn để điều trị. Mỗi sáng, cô mang cà phê đến cho anh, dù bác sĩ nói không nên. Anh đón lấy, nhấp một ngụm, mùi vị khiến anh khẽ nhắm mắt, thì thầm:

“Mùi của nhà.”

Cô ngồi cạnh, cười qua nước mắt:

“Em nghĩ mình sẽ không bao giờ pha được ly nào ngon như thế nữa.”

“Không cần ngon, chỉ cần có em là đủ.”

Câu nói ấy khiến cô ôm chặt anh, như thể sợ thời gian sẽ lấy mất từng giây phút.

Vài tháng sau, anh hồi phục. Họ trở lại “Ánh Đêm” trong tiếng reo của nhân viên và khách quen. Quán được tân trang lại đôi chút – thêm vài bức ảnh trắng đen treo trên tường, là những khoảnh khắc của họ qua từng năm.

Một ngày nọ, anh gọi tất cả nhân viên lại, nói khẽ:

“Từ hôm nay, ‘Ánh Đêm’ sẽ mở thêm một lớp học miễn phí. Ai muốn học pha chế, cứ đến. Ai chỉ muốn nghe chuyện, cũng được. Chúng ta sẽ để nơi này trở thành không gian của những người cần bắt đầu lại.”

Mọi người vỗ tay. Cô nhìn anh, nụ cười pha lẫn niềm tự hào và thương yêu.

Lớp học đầu tiên chỉ có năm người. Một cô gái mồ côi, một chàng trai vừa bỏ việc, một người phụ nữ trung niên muốn làm lại cuộc đời, và một cặp đôi trẻ sắp cưới. Anh đứng giảng, không phải với dáng vẻ của doanh nhân, mà là người từng trải. Anh dạy họ cách pha cà phê, cách giữ lửa cho nước, và hơn hết là cách giữ lòng khi mọi thứ xung quanh thay đổi.

“Pha cà phê cũng giống như yêu. Nếu đổ nước quá nhanh, vị sẽ nhạt. Nếu quá chậm, nó sẽ đắng. Điều quan trọng là phải cảm nhận được nhịp của nhau.”

Cô đứng nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác lạ. Anh không còn là người đàn ông cố gắng chứng minh điều gì, mà là người đang truyền đi những gì tốt đẹp nhất.

Sau buổi học, cặp đôi trẻ đến chào, nói:

“Anh chị ơi, chúng em định đặt tiệc cưới nhỏ ở đây, được không?”

Cô mỉm cười, gật đầu:

“Tất nhiên. ‘Ánh Đêm’ vốn sinh ra để bắt đầu những câu chuyện.”

Đêm hôm ấy, anh ngồi một mình ngoài hiên. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt đã có vài nếp nhăn nhưng vẫn toát ra vẻ yên bình. Cô mang áo khoác ra, khoác lên vai anh.

“Anh lại suy nghĩ à?”

“Không. Anh chỉ thấy hạnh phúc. Vì cuối cùng, tình yêu của mình không chỉ còn trong hai người.”

Cô ngồi xuống bên cạnh, tựa vào vai anh:

“Em nghĩ, đó là điều đẹp nhất – khi tình yêu trở thành thứ mà người khác có thể chạm vào.”

Anh gật đầu, khẽ thì thầm:

“Nếu một ngày anh rời đi, em hứa nhé, vẫn giữ ‘Ánh Đêm’ sáng mỗi tối.”

“Anh nói gì lạ vậy.”

“Anh chỉ sợ ánh sáng này tắt.”

Cô mỉm cười, nhìn sâu vào mắt anh:

“Nếu có ngày anh không còn ở đây, em vẫn sẽ bật đèn lên. Vì ‘Ánh Đêm’ chính là anh.”

Nhiều năm sau, cuốn Ánh Sáng Trong Tách Cà Phê được đưa vào chương trình học ở một trường truyền thông. Người ta không xem nó như một câu chuyện tình đơn thuần, mà là biểu tượng của sự kiên định giữa thời đại xô bồ.

“Ánh Đêm” vẫn tồn tại, có thêm vài chi nhánh nhỏ, nhưng quán gốc vẫn được giữ nguyên. Trên tường, tấm ảnh hai người nắm tay nhau giữa quán – nụ cười không rực rỡ, chỉ bình dị, nhưng ai nhìn cũng thấy ấm.

Vào mỗi mùa mưa, Lâm Hạ vẫn ngồi bên cửa sổ, pha hai ly cà phê. Một ly cô uống, một ly để bên cạnh, trước khung ảnh anh.

“Anh thấy không, quán vẫn đông. Ánh sáng vẫn còn.”

Cô mỉm cười, giọng khẽ như gió:

“Và em vẫn yêu anh, như ngày đầu tiên, như ánh đêm chưa bao giờ tắt.”

Ngoài kia, trời rải mưa, nhưng bên trong quán, đèn vẫn sáng. Ánh sáng ấy không chỉ soi cho một người, mà cho tất cả những ai từng lạc lối trong đêm.

Vì “Ánh Đêm” không chỉ là một quán cà phê.

Nó là minh chứng rằng tình yêu thật – nếu được giữ bằng lòng chân thành – sẽ không bao giờ phai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×