hợp đồng dưới ánh đêm

Chương 12: Khi Ánh Đêm Hóa Bình Minh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố lại chuyển mùa. Mưa không còn kéo dài lê thê như tháng trước mà chỉ rơi nhẹ như một lời chào tạm biệt. Trong con hẻm nhỏ nơi “Ánh Đêm” tọa lạc, những chậu hoa dạ lan bắt đầu nở, tỏa hương dịu dàng trong gió. Lâm Hạ đứng ngoài hiên, nhìn từng tia sáng đầu ngày rọi xuống, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ – vừa yên bình, vừa bất an.

Bên trong, anh đang dọn lại sổ sách. Bàn tay từng quen với hợp đồng triệu đô giờ cẩn thận ghi chép từng con số nhỏ, không sót một dòng. Mỗi trang sổ của anh là một nhịp thở, chậm rãi mà chắc chắn. Cô nhìn anh, trong lòng tràn đầy yêu thương xen lẫn lo lắng.

“Anh làm việc suốt từ sáng đến giờ, nghỉ chút đi.”

Anh ngẩng lên, mỉm cười:

“Anh quen rồi. Có việc để làm cũng tốt. Ít ra đầu óc không rảnh mà nghĩ linh tinh.”

“Anh đang nghĩ điều gì sao?”

Anh khẽ cười, lắc đầu, nhưng ánh mắt lại lạc đi về phía khung cửa:

“Chỉ là đôi khi, anh tự hỏi liệu mình có thể sống cả đời thế này không – yên tĩnh, không sóng gió, không ồn ào.”

“Còn em thì mong gì?”

“Em chỉ mong mỗi sớm mai còn thấy anh pha cà phê, còn nghe tiếng cười của khách, và còn đủ niềm tin để tin vào tình yêu.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại.

“Em luôn có những câu khiến anh mềm lòng.”

“Vì anh vốn không lạnh như mình tưởng.”

Anh bật cười khẽ, rồi vươn tay kéo cô lại gần. Cô ngồi xuống cạnh anh, gối đầu lên vai anh, nghe nhịp tim quen thuộc. Căn phòng ngập ánh sáng vàng dịu, hệt như một buổi bình minh nhỏ của riêng họ.

Những ngày sau đó, công việc ở quán trở nên bận hơn. Từ khi bài viết về câu chuyện của họ lan truyền lần nữa, khách du lịch kéo đến rất đông. Nhiều người chỉ để chụp ảnh, vài người để nghe chuyện, nhưng cũng có người đến thật sự để cảm nhận hương vị mà họ từng đọc.

Cô không ngờ có ngày, “Ánh Đêm” lại thành điểm dừng chân cho những trái tim từng vỡ. Một đôi vợ chồng già đến mỗi tuần, ngồi ở bàn sát cửa sổ, im lặng nắm tay nhau. Một cô gái trẻ đến một mình, chỉ gọi một tách đen đá và khóc trong yên lặng. Cô nhận ra, tình yêu, dù ở hình dạng nào, cũng có cách tìm về những nơi chứa đựng sự chân thành.

Một hôm, cô bắt gặp anh đang ngồi trò chuyện với một người đàn ông lạ. Người ấy giới thiệu là phóng viên, muốn viết một bài dài hơn về họ, thậm chí là làm phim ngắn.

“Câu chuyện của hai người xứng đáng được kể rộng hơn. Nó không chỉ là tình yêu, mà còn là niềm tin.”

Anh không trả lời ngay. Cô đứng bên, im lặng lắng nghe. Sau cùng, anh nói:

“Nếu là để truyền cảm hứng thì tôi sẵn sàng. Nhưng tôi không muốn câu chuyện của chúng tôi bị tô vẽ thành điều hoàn hảo. Tình yêu thật có cả đắng lẫn ngọt.”

Người phóng viên mỉm cười:

“Chính vì thế người ta mới tin.”

Khi người đó rời đi, cô hỏi nhỏ:

“Anh có sợ quá khứ lại bị khơi dậy không?”

“Có. Nhưng anh nghĩ, nếu không đối diện, nó sẽ vẫn là cái bóng sau lưng.”

Cô nắm tay anh, khẽ nói:

“Em sẽ đi cùng anh, dù quá khứ có dài bao nhiêu.”

Bộ phim ngắn được thực hiện nhanh chóng. Khi công chiếu, hình ảnh hai người – một quán nhỏ, hai trái tim từng tan nát – xuất hiện trên màn ảnh, khiến nhiều khán giả rơi nước mắt. Những lời bình luận tràn ngập mạng:

“Tôi tin vào tình yêu lần nữa.”

“Đôi khi từ bỏ không phải thất bại, mà là bắt đầu lại.”

Nhưng cùng lúc đó, sóng gió mới lại nổi lên. Một tờ báo lớn đưa tin: “Tống Duy Khải – cựu tổng giám đốc thất bại hay kẻ lợi dụng tình yêu để xây thương hiệu?”

Họ cáo buộc anh dùng “câu chuyện tình cảm” để quảng bá cho chuỗi quán mới.

Cô cầm tờ báo, tay run lên.

“Tại sao họ lại viết như thế? Anh có liên quan gì đến việc mở thêm chi nhánh đâu.”

Anh nhìn cô, điềm tĩnh:

“Đó là cái giá của sự nổi tiếng. Khi người ta không thể chạm được vào hạnh phúc của mình, họ sẽ tìm cách nghi ngờ nó.”

“Nhưng anh có buồn không?”

“Buồn chứ. Nhưng anh không còn sợ. Vì anh không cần chứng minh gì nữa.”

Cô nhìn anh thật lâu, rồi mỉm cười trong nước mắt.

“Anh đã thật sự thay đổi rồi, Duy Khải à.”

“Không. Chỉ là anh tìm lại phần con người từng bị vùi lấp thôi.”

Một buổi chiều cuối tuần, quán đóng cửa sớm vì mưa lớn. Cô ngồi ở quầy, anh đứng cạnh pha cà phê. Tiếng mưa rơi ngoài hiên vang lên đều đặn như nhịp thời gian.

Cô hỏi khẽ:

“Anh có nhớ những ngày đầu không? Khi chúng ta còn sợ từng ánh nhìn, từng lời đồn.”

“Nhớ chứ. Nhưng nếu cho chọn lại, anh vẫn sẽ đi đúng con đường đó.”

“Cả khi phải rời công ty, mất hết mọi thứ sao?”

“Nếu không mất, anh sẽ không biết yêu thật là gì. Và nếu không yêu thật, anh chẳng là ai cả.”

Cô khẽ cười, tựa đầu lên ngực anh.

“Anh nói như triết gia vậy.”

“Không. Anh chỉ đang nói bằng tất cả những gì đã qua.”

Một lúc sau, cô ngẩng lên, ánh mắt trong veo:

“Anh có từng nghĩ đến tương lai không? Sau này, nếu chúng ta già đi, ‘Ánh Đêm’ không còn đông khách nữa, anh có tiếc không?”

Anh lắc đầu:

“Không. Vì ‘Ánh Đêm’ chưa bao giờ chỉ là quán. Nó là nơi lưu giữ mọi khoảnh khắc của chúng ta. Khi nó hết người đến, thì ta vẫn còn ở đó – để kể lại cho nhau nghe.”

Cô cười, nhưng nước mắt lại rơi. Anh đưa tay lau đi, giọng trầm khàn:

“Em đúng là vẫn như trước, lúc nào cũng khóc khi vui.”

“Vì hạnh phúc thật khó tin quá.”

“Nhưng nó đang ở ngay đây.”

Anh hôn nhẹ lên môi cô, hương cà phê hòa cùng mùi mưa, dịu ngọt như bản nhạc cuối ngày.

Vài tháng sau, cha anh đến thăm quán lần nữa. Ông không mặc vest như mọi khi, chỉ đơn giản với áo khoác xám. Ông ngồi xuống bàn, gọi ly cà phê đen không đường quen thuộc.

“Nghe nói con sắp mở lớp dạy pha chế miễn phí cho người trẻ?”

“Vâng. Con muốn giúp những bạn từng giống con – từng nghĩ mình không còn cơ hội.”

Ông gật nhẹ, im một lúc rồi nói:

“Ngày trước ta chỉ dạy con cách chiến thắng. Bây giờ, con dạy ta cách buông.”

Anh nhìn cha, giọng nghẹn lại:

“Con chỉ làm điều mà lẽ ra mình nên làm từ lâu.”

Ông mỉm cười, ánh mắt hiền hơn bao giờ hết:

“Ta từng nghĩ mất tất cả là thất bại. Nhưng khi thấy con và cô gái này, ta hiểu, mất đôi khi là để tìm.”

Cô đứng bên, lặng người, nước mắt tràn ra nhưng lòng nhẹ nhõm.

Đêm đó, họ cùng nhau dọn quán muộn. Anh nhìn ra ngoài, nơi ánh đèn vàng trải dài trên mặt đường ướt.

“Em biết không, có một điều anh chưa từng nói.”

“Điều gì vậy?”

“Ngày anh gặp tai nạn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa tối và sáng, anh nghĩ đến em. Anh thấy mình đang rơi, nhưng có một ánh sáng kéo anh lại. Anh nghĩ, nếu mình sống sót, anh sẽ sống đúng như cái tên của quán – một ‘Ánh Đêm’ không bao giờ tắt.”

Cô nắm chặt tay anh, nghẹn ngào:

“Và anh đã làm được rồi.”

Anh khẽ cười, kéo cô lại gần, thì thầm bên tai:

“Không phải anh. Là chúng ta.”

Năm đó, mùa thu đi qua chậm rãi. “Ánh Đêm” vẫn sáng mỗi tối, như lời hứa họ đã dành cho nhau. Họ không còn cần đến những hợp đồng, không còn sợ những lời đàm tiếu. Mỗi tách cà phê được pha ra đều mang một câu chuyện – của hai người từng đánh đổi cả thế giới để giữ lấy một trái tim.

Một buổi sáng sớm, cô mở cửa quán. Ánh nắng đầu tiên của ngày chiếu lên tấm biển gỗ, phản chiếu qua lớp sương mỏng. Cô quay lại, thấy anh đang mỉm cười nhìn mình.

“Anh nghĩ xem, chúng ta đi xa thật rồi.”

“Ừ. Từ một bản hợp đồng lạnh lẽo đến một quán nhỏ đầy ấm áp.”

“Và rồi sẽ đến đâu nữa?”

Anh bước lại, ôm cô từ phía sau:

“Đến bình minh. Vì ánh đêm nào rồi cũng sẽ hóa sáng.”

Cô cười, nước mắt rơi xuống, nhưng là giọt nước mắt của niềm tin. Cô ngẩng nhìn bầu trời, nơi ánh sáng lan khắp con phố nhỏ.

Trong ánh bình minh ấy, họ đứng cạnh nhau, tay trong tay – không phải như hai người từng đi qua tổn thương, mà như hai kẻ vừa tìm thấy ngôi nhà thật của mình sau hành trình dài trong bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×