hợp đồng dưới ánh đèn cao ốc

Chương 1: Ánh Sáng Lãnh Khốc Của Lãnh Thị


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảy giờ sáng, sương mù vẫn còn vương vấn trên những ngọn cây của thành phố, nhưng tại tầng cao nhất của Tòa nhà Lãnh Thị, không khí đã căng như dây đàn.

An Chi gài chiếc thẻ từ lên máy chấm công. Tiếng "bíp" khô khan ấy là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng nghiêm cẩn của tầng 79—tầng điều hành tối cao, nơi chỉ có Tổng tài và thư ký cấp cao được phép đặt chân. Cô là một trong số ít người đó.

Đôi giày cao gót màu đen nhạt chạm sàn đá cẩm thạch Ý không gây ra một tiếng động thừa thãi nào. An Chi, 25 tuổi, khoác lên mình bộ vest công sở màu xám than cắt may hoàn hảo, mái tóc đen dài được búi gọn gàng sau gáy, để lộ chiếc cổ trắng thanh thoát và cặp mắt kính gọng mảnh gần như vô hình. Vẻ ngoài của cô toát lên sự chuyên nghiệp, kín đáo và hoàn hảo đến mức khiến người ta khó lòng tìm thấy một kẽ hở nào.

Văn phòng của Tổng tài Lãnh Hạo không chỉ là nơi làm việc, nó là một thánh đường của quyền lực. Chiếc bàn làm việc bằng gỗ óc chó đen tuyền đặt ngay trung tâm, quay mặt ra bức tường kính khổng lồ nhìn thẳng xuống toàn cảnh thành phố đang thức giấc.

An Chi đặt chiếc cặp da cá sấu lên bàn, lấy ra chiếc máy tính bảng cá nhân. Mọi thứ phải được chuẩn bị trước 45 phút, trước cả khi Lãnh Hạo đặt chân đến.

Đèn phòng họp VIP 3 đã sáng. Máy chiếu đã kết nối. Cà phê Arabica xay thủ công, nhiệt độ chính xác 65 độ C, đặt trên chiếc đĩa sứ trắng không tì vết. Ngay cả bản danh sách khách mời cho bữa tiệc tối nay cũng đã được An Chi sắp xếp theo cấp bậc quyền lực giảm dần, đảm bảo Lãnh Hạo không bao giờ phải lãng phí một giây để tìm kiếm ai đó.

An Chi là thư ký của Tổng tài Lãnh Hạo được ba năm. Ba năm, nhưng cảm giác như ba thập kỷ. Lãnh Hạo là hiện thân của sự cầu toàn đến mức tàn nhẫn. Với anh, công việc không phải là đam mê, mà là một cuộc chiến không khoan nhượng. Anh không cần sự tận tâm, anh cần sự hoàn hảo tuyệt đối.

Chỉ cần một lỗi sai, dù là nhỏ nhất, bạn sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh ta.

An Chi đã sống với châm ngôn đó. Cô làm việc 14 tiếng mỗi ngày, ăn trưa ngay tại bàn, và giấc ngủ tối đa chỉ 5 tiếng. Nhưng đổi lại, mức lương khổng lồ mà Lãnh Thị trả cho cô là thứ duy nhất níu giữ cô lại, là ánh sáng leo lét trong đường hầm tăm tối của cuộc đời cô.

8:15 sáng. Khủng Hoảng Bất Ngờ.

Đúng lúc An Chi kiểm tra lần cuối cùng danh sách email cần phản hồi, chuông điện thoại nội bộ reo lên. Đó là bộ phận IT ở tầng dưới.

"Thư ký An, có vấn đề lớn," giọng Trưởng phòng IT Hứa Sanh lắp bắp, đầy căng thẳng. "Máy chủ chính bị tấn công. Thông tin hợp đồng ‘Project Titan’ đang bị rò rỉ. Chúng tôi đã chặn được một nửa, nhưng... tập tin chính đã bị gửi đi."

An Chi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. Project Titan—hợp đồng sáp nhập lớn nhất trong lịch sử Lãnh Thị, trị giá hàng tỷ đô la, là dự án tối mật mà Lãnh Hạo đã dành sáu tháng để chuẩn bị. Nếu thông tin bị rò rỉ, Lãnh Thị sẽ không chỉ mất hợp đồng mà còn mất uy tín vĩnh viễn.

“Ai là người nhận cuối cùng?” An Chi hỏi, giọng nói thấp và rõ ràng, không có một chút hoảng loạn nào.

“Là đối thủ cạnh tranh. Cụ thể là... Trương Thị. Chúng tôi đã thấy địa chỉ IP. Khoảng 5 phút nữa, toàn bộ dữ liệu sẽ được giải mã và bung ra.”

5 phút.

An Chi nhìn lên đồng hồ. 8:15. Lãnh Hạo sẽ đến lúc 8:30.

Cô không có quyền đánh thức anh ta vì một sự cố kỹ thuật. Nhưng đây không phải là sự cố, đây là thảm họa.

Cô nhanh chóng ra lệnh: "Anh Hứa, khóa tất cả đường truyền ra ngoài. Cô lập Project Titan khỏi mạng lưới. Sau đó, tôi cần anh gửi lại cho tôi bản copy cuối cùng của tập tin bị rò rỉ đó, ngay lập tức."

Vừa dứt lời, An Chi mở máy tính bảng, truy cập vào giao diện quản lý giao dịch cổ phiếu nội bộ.

Chỉ còn 3 phút.

Phản Ứng Trong Im Lặng

Tập tin PDF đã hiện lên trên màn hình. Đúng như cô dự đoán: chi tiết cụ thể về điều khoản mua lại và giá trị thực của tài sản sáp nhập. Trương Thị có thể dùng nó để lật ngược thế cờ trong vòng vài giờ.

An Chi hít một hơi sâu, đôi mắt sau cặp kính lóe lên sự sắc bén và quyết đoán. Cô không có thời gian để lo sợ.

Cô nhớ lại buổi họp chiến lược cách đây ba tuần. Lãnh Hạo đã từng nói: "Nếu đối thủ biết chúng ta đang định làm gì, hãy thay đổi toàn bộ luật chơi."

An Chi làm theo đúng những gì cô được huấn luyện: không làm theo kịch bản, mà là tạo ra kịch bản mới.

Cô mở một chương trình lập trình mã hóa đơn giản, viết một đoạn mã ngắn, mục tiêu là truy cập vào hệ thống truyền thông nội bộ của Trương Thị (đã được Lãnh Thị thiết lập cơ chế giám sát từ trước). Cô không định lấy dữ liệu. Cô định gieo mầm hỗn loạn.

Thời gian: 1 phút 45 giây.

Cô mã hóa lại tập tin Project Titan, nhưng không phải là thông tin thật. Cô thay thế chi tiết về giá trị cốt lõi bằng một giá trị ảo cực kỳ cao, gấp đôi con số thật, kèm theo những điều khoản mua lại đầy rủi ro và bất lợi cho bên mua. Cô thêm một đoạn mã khóa tự hủy sau 30 phút.

Sau đó, cô gửi tập tin giả mạo này qua chính đường truyền đã bị rò rỉ, đảm bảo nó đến tay Trương Thị.

Mục tiêu: Khi Trương Thị nhận được, họ sẽ nghĩ rằng đây là thông tin thật bị rò rỉ và lập tức thay đổi chiến lược đàm phán dựa trên con số giả mạo. Đến khi họ nhận ra bị lừa, đã quá muộn để trở tay.

Chỉ còn 15 giây.

An Chi đóng máy tính. Cô xóa sạch mọi dấu vết của đoạn mã. Cô uống cạn cốc nước lạnh. Toàn bộ quá trình diễn ra trong vỏn vẹn 4 phút 58 giây.

Cô quay trở lại bàn làm việc, khuôn mặt không đổi, tiếp tục sắp xếp lại giấy tờ. Mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh như chưa từng có bất kỳ thảm họa nào xảy ra.

8:30 sáng. Tổng tài Lãnh Hạo Xuất Hiện.

Đúng 8:30, không sớm hơn một giây, không muộn hơn một tích tắc, cửa thang máy chuyên dụng mở ra.

Lãnh Hạo bước vào.

Anh ta cao, với dáng người hoàn hảo trong bộ suit Bespoke màu xanh navy đậm. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo vẻ lạnh lùng bẩm sinh. Tổng tài Lãnh Thị không cần phải lên tiếng để khẳng định quyền lực; sự tồn tại của anh ta đã là một áp lực vô hình.

"Chào Tổng tài." An Chi đứng dậy, hơi cúi đầu. Giọng nói của cô không mang cảm xúc.

"Chi tiết cuộc họp 9 giờ." Giọng Lãnh Hạo trầm và sắc lạnh, không nhìn thẳng vào cô, tay anh ta đang tháo chiếc đồng hồ cao cấp.

"Vâng. Cuộc họp về Project Titan đã được dời lại sang 10 giờ, theo đề nghị từ Trương Thị. Lý do họ đưa ra là 'có sự thay đổi về mặt nhân sự và chiến lược vào phút chót'." An Chi nói, cố tình nhấn mạnh cụm từ "thay đổi chiến lược."

Lãnh Hạo dừng lại một chút, chiếc đồng hồ trên tay anh ta ngừng tháo. Anh ta cuối cùng cũng ngước mắt nhìn cô. Đó là ánh mắt sắc bén như dao mổ, quét qua từng chi tiết trên khuôn mặt An Chi.

"Tại sao?" anh ta hỏi, không phải là câu hỏi, mà là một mệnh lệnh.

An Chi hiểu: Lãnh Hạo không muốn biết lý do bên ngoài, anh muốn biết điều gì đã xảy ra trong 15 phút trước khi anh đến.

"Hứa Sanh báo cáo có một vụ rò rỉ dữ liệu nhỏ ở Project Titan. Một bản nháp đã bị gửi đến Trương Thị." An Chi giữ bình tĩnh, chỉ trình bày sự thật cơ bản. "Tôi đã kịp thời vô hiệu hóa và gửi lại cho Trương Thị một bản điều khoản đã được chỉnh sửa với các chỉ số tài chính không chính xác. Mục đích là để gây nhiễu loạn thông tin và khiến họ mất thời gian tái lập chiến lược."

Lãnh Hạo im lặng. Anh ta đi chậm rãi đến bàn làm việc, đặt chiếc đồng hồ xuống. Không khen ngợi. Không chỉ trích.

"Chiến thuật đó có thể bị phát hiện. Nếu họ nhận ra bị lừa, sự tin tưởng sẽ hoàn toàn tan vỡ." Lãnh Hạo nói, giọng điệu mang sự nghi ngờ, nhưng đó là sự nghi ngờ mang tính thử thách.

"Vâng, Tổng tài. Nhưng họ sẽ chỉ nhận ra sau 30 phút kể từ khi mở tập tin, và khi đó, cuộc họp đã bắt đầu. Họ không còn đủ thời gian để tìm kiếm đối tác khác hoặc thay đổi chiến thuật cơ bản. Việc thay đổi lịch họp cho thấy họ đã bị lung lay." An Chi trả lời mạch lạc, đưa ra bằng chứng xác đáng. "Tôi đã đặt cược vào tính kiêu ngạo của họ; họ tin vào thông tin tuyệt mật hơn là sự cẩn trọng."

Lãnh Hạo lại nhìn cô. Lần này, ánh mắt của anh ta không chỉ là thử thách, mà còn là sự đánh giá sâu sắc.

"Được rồi. Hãy chuẩn bị các phương án dự phòng cho sự kiện Trương Thị rút lui hoàn toàn. Và chuẩn bị cà phê thứ hai, cà phê này lạnh quá."

Lãnh Hạo quay lưng lại, bắt đầu xem xét tài liệu, kết thúc cuộc đối thoại. Đối với anh ta, một vụ khủng hoảng hàng tỷ đô chỉ là một vấn đề cần giải quyết, và việc An Chi giải quyết được nó là điều hiển nhiên.

An Chi thở phào nhẹ nhõm, đi ra pha một cốc cà phê mới.

Thế Giới Thực Phía Sau Lớp Vỏ Hoàn Hảo

Trở lại chiếc bàn thư ký của mình, An Chi mở điện thoại cá nhân. Ánh sáng xanh nhạt của màn hình rọi lên khuôn mặt cô, làm lộ ra sự mệt mỏi và lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt.

Có ba tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn đầu tiên từ bệnh viện: Phí điều trị cho cha cô đã tăng lên. Cần thanh toán thêm 500 triệu đồng trong tuần này.

Tin nhắn thứ hai từ một công ty tín dụng đen: Gia hạn cuối cùng. Nếu không thanh toán, chúng tôi sẽ dùng biện pháp khác.

Tin nhắn thứ ba từ em trai cô: Chị, em xin lỗi. Em lại thua rồi.

Gánh nặng tài chính khổng lồ không chỉ đến từ bệnh tật của cha cô mà còn từ người em trai nghiện cờ bạc. An Chi là trụ cột duy nhất, là tấm khiên duy nhất bảo vệ gia đình khỏi sự sụp đổ.

Cô là một thư ký xuất sắc, kiếm được hàng chục nghìn đô la mỗi tháng, nhưng tất cả số tiền đó chỉ đủ để đổ vào cái hố không đáy của nợ nần. Cô đã bán hết tất cả những gì có thể, và bây giờ, cô đã đến giới hạn cuối cùng.

Cô nhìn vào hộp tiền tiết kiệm ảo. Chỉ còn lại 30 triệu đồng.

"Hợp đồng Hôn nhân Tạm thời." Câu nói đó chợt lóe lên trong đầu cô, một ý tưởng mà cô đã tự cấm bản thân suy nghĩ đến.

Thư Tịnh, nữ thừa kế của Thư Gia, là mục tiêu hôn nhân mà Lãnh Gia nhắm đến cho Lãnh Hạo. Nhưng Lãnh Hạo có vẻ căm ghét những thỏa thuận sắp đặt này. Cô nghe loáng thoáng đâu đó rằng Lãnh Hạo đang tuyệt vọng tìm một lối thoát, một "vỏ bọc" đủ vững chắc để phá vỡ thỏa thuận.

Nghĩ đến Thư Tịnh—cô gái thanh lịch, xinh đẹp, với gia thế hiển hách—An Chi cảm thấy một sự tương phản đau đớn. Cô chỉ là một con cờ trong trò chơi của tiền bạc, không có lựa chọn nào ngoài việc chiến đấu.

An Chi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Cô đang cần một phép màu, hoặc một giao dịch với quỷ dữ. Lãnh Hạo chính là con quỷ dữ đó. Cô biết anh ta có thể cứu cô khỏi nợ nần, nhưng cái giá phải trả có thể là linh hồn của cô.

Sự Lạnh Lùng Vô Cực

Trong văn phòng Tổng tài, Lãnh Hạo đứng trước cửa sổ kính, đôi tay đút trong túi quần. Anh ta đang theo dõi một đoạn video CCTV từ 15 phút trước, ghi lại cảnh An Chi làm việc.

Anh ta đã biết về sự cố rò rỉ ngay khi nó xảy ra, không phải qua Hứa Sanh, mà qua hệ thống giám sát cá nhân. Anh ta cố tình không can thiệp, chờ đợi. Đó là một bài kiểm tra cuối cùng, một cơ hội để xem liệu cô gái này có xứng đáng với kế hoạch lớn hơn của mình hay không.

Trong đoạn video, khuôn mặt An Chi hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc. Cô làm việc nhanh, chính xác, và tàn nhẫn—giống hệt phong cách của anh ta. Cô không hề xin phép, không hề tìm kiếm chỉ đạo, mà tự mình đưa ra một quyết định có thể làm thay đổi vận mệnh của công ty.

Lãnh Hạo mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và lạnh lẽo.

"Táo bạo. Không có lương tâm. Chính xác là những gì tôi cần."

Anh ta ghét sự yếu đuối. Anh ta ghét sự lãng mạn. Anh ta đã từng bị phản bội bởi người phụ nữ anh ta yêu thương nhất, người đã dùng bí mật kinh doanh của anh ta để trục lợi. Kể từ đó, Lãnh Hạo chỉ tin vào những giao dịch rõ ràng, không có tình cảm, không có sự ràng buộc mờ ảo.

An Chi, một người tài năng đến mức đáng sợ, bị nợ nần siết chặt, là đối tác hoàn hảo cho một hợp đồng không cảm xúc. Cô có lý do để giữ im lặng và cô có khả năng để đóng vai trò "Nữ Chủ Tịch" mà anh ta cần.

"Cô ấy không yêu tiền, cô ấy yêu sự sống sót. Điều đó khiến cô ấy không thể bị mua chuộc bằng thứ khác ngoài việc giữ lại cuộc sống ổn định của mình," Lãnh Hạo tự nhủ.

Anh ta nhấc điện thoại nội bộ lên, bấm số của An Chi.

"An Chi, 19 giờ tối nay. Không phải ở công ty. Địa chỉ là 'Penthouse Sky View, Tòa nhà Độc Quyền, đường Vĩnh Viễn'. Không mang theo tài liệu làm việc, chỉ mang theo bản thân cô. Đây là cuộc hẹn cá nhân, không phải công việc."

An Chi ở đầu dây bên kia: "Vâng, Tổng tài." Giọng cô vẫn chuyên nghiệp, nhưng có một chút run rẩy không thể che giấu.

Cuộc Hẹn Định Mệnh

19 giờ tối.

An Chi đứng trước cửa Penthouse Sky View. Cô đã thay bộ vest công sở cứng nhắc bằng một chiếc váy dạ hội màu xanh sapphire đơn giản nhưng sang trọng mà cô phải vay mượn từ một người bạn.

Cánh cửa mở ra.

Bên trong, không phải là văn phòng lạnh lẽo, mà là không gian sống ấm áp, với ánh đèn vàng dịu nhẹ. Lãnh Hạo đang đứng đó, không phải trong bộ vest Tổng tài, mà là chiếc áo sơ mi lụa đen và quần tây, trông trẻ trung và quyến rũ một cách nguy hiểm.

Trên chiếc bàn dài lát đá, không phải là chồng tài liệu, mà là một bữa tối thịnh soạn, được chuẩn bị sẵn sàng. Và chính giữa bàn, dưới ánh nến, là một tập hồ sơ màu đen, dày hơn bất kỳ hợp đồng kinh doanh nào cô từng thấy.

Lãnh Hạo rót một ly rượu vang đỏ cho cô, ánh mắt anh ta lần đầu tiên nhìn thẳng vào An Chi, không phải là thư ký, mà là một người phụ nữ.

"Ngồi xuống, An Chi. Hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc. Hôm nay, chúng ta nói về một thỏa thuận cá nhân: Hợp đồng Hôn nhân Tạm thời." Anh ta đẩy tập hồ sơ màu đen về phía cô. "Tôi cần sáu tháng, và cô cần một khoản tiền mà công việc thư ký không thể mang lại. Đọc đi. Cô sẽ có mọi thứ cô muốn, và tôi sẽ có sự tự do tôi cần."

An Chi nhìn vào tập hồ sơ. Dưới ánh đèn Penthouse, tên cô và tên anh ta nằm cạnh nhau, trên một tờ giấy kết hôn giả mạo.

Cô biết, đây không phải là giải thoát. Đây là một cái bẫy còn nguy hiểm hơn cả nợ nần. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Cô cầm bút lên, và Chương 1 kết thúc bằng tiếng giấy sột soạt, một âm thanh báo trước cho một cuộc hôn nhân chỉ là vỏ bọc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×