Thỏa Thuận Bất Đắc Dĩ
Sáng hôm sau, không khí tại văn phòng Lãnh Thị nặng nề như chì. Cuộc đối đầu tối qua tại bữa tiệc gây quỹ đã biến mối quan hệ giữa An Chi và Hà My từ sự cạnh tranh chuyên nghiệp thành sự thù địch công khai.
An Chi bước vào văn phòng chia sẻ, cô thấy Hà My đã ngồi ở bàn đối diện, trên tay là một tập tài liệu lớn. Lãnh Hạo đứng giữa, nhìn cả hai với vẻ mặt vô cảm, như thể anh ta đang chuẩn bị cho một cuộc thí nghiệm xã hội tàn nhẫn.
"Ngồi xuống," Lãnh Hạo ra lệnh, giọng anh ta không khoan nhượng. "Tôi có một dự án mới, 'Dự án Phượng Hoàng.' Chúng ta cần tái cơ cấu toàn bộ chuỗi cung ứng công nghệ của Lãnh Thị trong vòng một tháng để đối phó với sự thay đổi của thị trường. Đây là vấn đề sống còn, và tôi không có thời gian cho những trò chơi trẻ con."
Anh ta đặt tập tài liệu xuống, trượt nó về phía An Chi và Hà My.
"An Chi, cô có tầm nhìn chiến lược và khả năng nhìn xuyên thấu con người. Hà My, cô có kinh nghiệm tài chính quốc tế và logic lạnh lùng. Hai cô sẽ là đồng lãnh đạo dự án này. Tôi muốn một báo cáo chi tiết trong 72 giờ, không phải hai báo cáo, mà là một kế hoạch thống nhất."
An Chi và Hà My liếc nhìn nhau. Đó là một sự sỉ nhục: buộc hai đối thủ phải hợp tác trong một dự án có tính rủi ro cao.
"Thưa Tổng tài," Hà My lên tiếng trước, giọng cô ấy đầy thách thức. "Với kinh nghiệm của tôi, tôi có thể tự mình xử lý dự án này. Việc có hai người lãnh đạo chỉ làm chậm tiến độ."
"Tôi không hỏi ý kiến cô về cấu trúc, Hà My," Lãnh Hạo lạnh lùng đáp. "Tôi muốn một chiến lược không thể bị đánh bại, và tôi tin rằng sự kết hợp giữa sự táo bạo của An Chi và sự cẩn trọng của cô là cách duy nhất để đạt được nó. Đây là lệnh. Nếu dự án này thất bại, cả hai cô sẽ phải chịu trách nhiệm. Cô hiểu chứ, An Chi?"
An Chi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cô hiểu ý anh ta: nếu cô thất bại, sự an toàn của cha cô sẽ bị đe dọa.
"Tôi hiểu, Tổng tài," An Chi đáp. "Dự án này sẽ thành công."
Lửa Thử Thách và Sự Xung Đột
Sự hợp tác giữa hai người phụ nữ mạnh mẽ không thể tránh khỏi sự va chạm. Suốt buổi chiều và tối hôm đó, căn phòng họp đã trở thành chiến trường.
An Chi muốn tái cấu trúc toàn bộ. "Chúng ta phải loại bỏ các nhà cung cấp cũ liên quan đến Thư Gia và xây dựng một hệ thống hoàn toàn mới, dựa trên công nghệ năng lượng xanh. Rủi ro cao, nhưng lợi nhuận lâu dài lớn."
Hà My ngay lập tức phản đối, đập tay xuống bàn. "Vô lý. Rủi ro đó sẽ khiến cổ phiếu Lãnh Thị sụt giảm 15% ngay lập tức. Chúng ta phải đi từng bước, tinh chỉnh các hợp đồng hiện có, cắt giảm chi phí và tối ưu hóa lợi nhuận. Cô đang đánh bạc với sự ổn định của Tập đoàn, An Chi."
"Cô đang chọn sự an toàn tạm thời, Hà My," An Chi đáp trả, giọng cô sắc như dao cạo. "Thế giới kinh doanh đã thay đổi. Sự ổn định là một ảo ảnh. Nếu chúng ta không chấp nhận rủi ro, chúng ta sẽ bị loại bỏ."
Lãnh Hạo ngồi trong văn phòng của mình, cửa kính đóng lại, nhưng anh ta có thể nhìn thấy mọi thứ. Anh ta không can thiệp, mà chỉ gõ nhẹ vào bàn, thúc giục họ làm việc nhanh hơn.
"Tôi không thể làm việc với sự tùy hứng của cô ấy, Lãnh Hạo!" Hà My hét lên, cô ấy bước vào văn phòng Tổng tài, đóng cửa lại.
An Chi nhìn qua cửa kính. Cô thấy Hà My đang nói chuyện đầy cảm xúc, tay cô ấy chạm vào ngực Lãnh Hạo một cách thân mật. Lãnh Hạo chỉ lắng nghe, không phản ứng, nhưng ánh mắt anh ta vẫn hướng về phía An Chi, chờ đợi.
An Chi biết đây là một màn kịch. Lãnh Hạo đang kiểm tra cô: liệu cô có nổi cơn ghen tuông của một người vợ bình thường, hay cô sẽ sử dụng sự giận dữ đó để giải quyết vấn đề kinh doanh?
Cô không đứng yên. Cô quay trở lại bàn, xé toạc các báo cáo tài chính mà Hà My vừa in ra, và bắt đầu viết các con số của riêng mình, sử dụng tầm nhìn dài hạn của mình để chứng minh rằng kế hoạch của cô sẽ tạo ra lợi nhuận khổng lồ trong vòng ba năm.
Nước Cờ Tâm Lý
Hà My bước ra khỏi văn phòng Tổng tài, mặt cô ấy đỏ bừng.
"Lãnh Hạo nói rằng cô cần phải học cách hợp tác. Cô phải chấp nhận rằng rủi ro đó là không thể chấp nhận được," Hà My tuyên bố, cố tình lặp lại mệnh lệnh của Lãnh Hạo.
An Chi mỉm cười, một nụ cười khiến Hà My rùng mình.
"Lãnh Hạo đã nói với tôi một điều khác, Hà My," An Chi nói, giọng cô ấy thì thầm nhưng đầy uy lực. "Anh ấy nói rằng: 'Vợ tôi là người mạnh mẽ nhất. Đừng để bất kỳ ai làm lu mờ sự mạnh mẽ đó.' Anh ấy muốn tôi thắng, Hà My. Nhưng anh ấy muốn tôi thắng bằng cách sử dụng cả sự logic của cô."
An Chi đưa cho Hà My một bản nháp: "Tôi chấp nhận giảm rủi ro xuống 50%. Chúng ta sẽ thực hiện tái cấu trúc theo hai giai đoạn. Giai đoạn một, tập trung vào việc tối ưu hóa chuỗi cung ứng hiện có. Giai đoạn hai, sử dụng lợi nhuận từ Giai đoạn một để tài trợ cho việc chuyển đổi năng lượng xanh. Tôi đã kết hợp ý tưởng của cô về lợi nhuận ngắn hạn với tầm nhìn dài hạn của tôi. Giờ đây, cô có thể chứng minh với Lãnh Hạo rằng cô đã giúp vợ anh ta thành công."
Hà My nhìn An Chi với sự ngạc nhiên. An Chi không chỉ đưa ra một thỏa hiệp, cô ấy còn dùng cả mối quan hệ cá nhân để làm lu mờ vai trò của Hà My.
"Cô... cô tàn nhẫn thật đấy, An Chi," Hà My nói.
"Nếu không tàn nhẫn, tôi đã không ngồi ở chiếc ghế này. Và tôi đã không phải là Phu nhân của Lãnh Hạo," An Chi đáp, nhấn mạnh vào từ "Phu nhân."
Đột Phá Lúc Nửa Đêm
Họ làm việc đến tận nửa đêm. Sự kết hợp giữa hai bộ óc, một bộ óc lạnh lùng về số liệu và một bộ óc rực lửa về chiến lược, đã tạo ra một kế hoạch Phượng Hoàng hoàn hảo.
"Đây là một nước cờ tuyệt vời," Hà My miễn cưỡng thừa nhận, nhìn vào báo cáo cuối cùng. "Giai đoạn hai của cô sẽ mang lại lợi nhuận gấp ba lần chi phí."
"Và rủi ro chỉ là 25%," An Chi bổ sung. "Giờ thì cô đã thấy giá trị của sự táo bạo chưa?"
Đúng lúc đó, cửa văn phòng Tổng tài mở ra. Lãnh Hạo bước ra, anh ta đã thay quần áo ở nhà, mặc một chiếc áo phông và quần thể thao. Anh ta không nói gì, chỉ rót một cốc nước và nhìn hai người phụ nữ đang ngồi giữa đống giấy tờ.
"Kết quả?" Lãnh Hạo hỏi, giọng anh ta khàn khàn vì mệt mỏi.
An Chi đưa tập tài liệu cho anh ta. Lãnh Hạo đọc lướt qua. Khi anh ta đọc đến phần Giai đoạn Hai, đôi mắt anh ta sáng lên với sự hứng thú.
"Tuyệt vời," Lãnh Hạo nói. Anh ta không khen ngợi ai cả, nhưng lời nói của anh ta là sự chấp nhận tuyệt đối. "An Chi, cô đã vượt qua ranh giới. Hà My, cô đã vượt qua sự cố chấp. Kế hoạch này sẽ là chiến lược chính của Tập đoàn trong ba năm tới."
Sự Gần Gũi Không Lời
Hà My thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cảm thấy thỏa mãn với chiến thắng đầu tiên của mình.
"Lãnh Hạo, em mệt quá," Hà My nói, cố tình làm nũng. "Anh có thể đưa em về không? Hoặc em có thể ngủ lại đây, sáng mai chúng ta còn việc."
Lãnh Hạo nhìn Hà My. Sau đó, anh ta nhìn An Chi.
"Hà My. Cô đã có một đêm làm việc rất hiệu quả. Tôi sẽ gọi xe cho cô."
Sau đó, anh ta quay sang An Chi. Lãnh Hạo không nói gì. Anh ta chỉ bước đến bên cô, nhẹ nhàng đặt tay lên gáy cô, và xoa bóp thái dương cô một cách dịu dàng.
Hành động này hoàn toàn không chuyên nghiệp, không cần thiết, nhưng lại là sự tuyên bố quyền sở hữu mạnh mẽ nhất mà anh ta có thể thực hiện trước mặt Hà My.
"Vợ tôi không cần ngủ lại văn phòng," Lãnh Hạo nói, ánh mắt anh ta chỉ hướng về phía An Chi. "Cô ấy có giường riêng của mình ở Penthouse. Và tôi có trách nhiệm đưa cô ấy về nhà, để đảm bảo sự an toàn của cô ấy."
Hà My nhìn cảnh tượng đó, khuôn mặt cô ấy trắng bệch. Cô ấy hiểu. Sự gần gũi này không thể bị phá vỡ bằng logic hay kinh nghiệm làm việc.
An Chi nhắm mắt lại. Cô ghét cách anh ta dùng sự dịu dàng này làm vũ khí, nhưng cô cũng thừa nhận rằng nó mang lại cảm giác bình yên sâu sắc.
"Đi thôi, An Chi," Lãnh Hạo thì thầm.
Sự Đánh Đổi Cuối Cùng
Trong thang máy riêng đi xuống, An Chi đã phá vỡ sự im lặng.
"Kế hoạch rất tuyệt, Lãnh Hạo," cô nói. "Nhưng có một rủi ro cá nhân."
"Nói đi," anh ta đáp, ánh mắt anh ta sắc bén.
"Giai đoạn Hai yêu cầu chúng ta phải đi đầu trong việc mua lại công nghệ độc quyền từ một công ty của Nga. Người phụ trách, ông Dimitri, chỉ làm việc trực tiếp với Tổng tài hoặc Chủ Tịch điều hành. Và anh ta nổi tiếng là người không chỉ muốn tiền... mà còn muốn sự thân mật."
An Chi siết chặt nắm tay. "Để đảm bảo hợp đồng, một trong hai chúng ta phải đi Moscow. Và nếu tôi đi, tôi sẽ phải đối mặt với một sự cám dỗ nguy hiểm."
Lãnh Hạo nhìn cô, sự sở hữu trong ánh mắt anh ta tăng lên gấp bội.
"Cô không cần phải đi. Tôi sẽ đi," anh ta tuyên bố.
"Không được," An Chi lắc đầu. "Anh đi, anh ta sẽ nghĩ rằng đây là một cuộc đàm phán chính thức. Nếu tôi đi, anh ta sẽ nghĩ rằng đây là một cuộc đàm phán cá nhân, có thể giải quyết nhanh chóng. Anh ta muốn chơi trò chơi của quyền lực và tình dục. Và tôi... tôi đã học được cách chơi trò chơi của anh, Lãnh Hạo. Tôi biết cách sử dụng sự quyến rũ của mình để có được thứ tôi muốn, sau đó tàn nhẫn vứt bỏ nó."
An Chi nhìn thẳng vào anh ta, cô biết cô đang đẩy giới hạn của họ.
"Hãy để tôi đi Moscow, Lãnh Hạo. Tôi sẽ mang về hợp đồng đó, và tôi sẽ chứng minh rằng tôi là người phụ nữ mạnh mẽ nhất anh từng gặp. Nhưng đổi lại, tôi muốn anh chấp nhận một điều khoản mới: anh không được can thiệp vào cách tôi giải quyết vấn đề đó."
Lãnh Hạo nhìn cô, anh ta đang đấu tranh với sự chiếm hữu và sự tin tưởng.
"Đó là một rủi ro lớn, An Chi."
"Đó là cái giá của chiến thắng. Tổng tài có chấp nhận không?"
Anh ta mỉm cười, một nụ cười đầy nguy hiểm. "Cô là vợ tôi. Cô là người phụ nữ duy nhất tôi tin tưởng. Tôi chấp nhận. Hãy chuẩn bị đi Moscow. Nhưng hãy nhớ, An Chi. Cô là của tôi. Dù cô phải làm gì ở đó, cô vẫn là của tôi."
An Chi gật đầu. Cô đã có sự tự do để hành động, nhưng cái giá phải trả là sự khẳng định quyền sở hữu của anh ta. Cuộc chiến ở Moscow sẽ là thử thách lớn nhất cho ranh giới mong manh giữa hợp đồng và cảm xúc của họ.