Buổi sáng căng thẳng
Thứ Ba. Bầu trời kéo mây dày đặc, nắng bị che khuất, không khí oi ả trước cơn mưa lớn. Thành phố xôn xao hơn thường ngày – không chỉ vì thời tiết, mà còn vì những dòng tin tức mới tràn ngập trên báo điện tử:
“Bạn gái bí ẩn của CEO trẻ Khánh Phát lộ diện?”
“Sinh viên nghèo – tình yêu cổ tích hay chiêu trò PR?”
Mỗi tiêu đề như mũi tên cắm thẳng vào tim Linh Chi. Cô ngồi ở góc quán cà phê nơi làm thêm, tay bưng khay nước, mà tai vẫn ong ong. Mấy đồng nghiệp thì thầm sau lưng, không hẳn ác ý, nhưng đủ để khiến cô đỏ mặt:
“Có khi thật sự là bạn gái ổng đó…”
“Chắc gì, nghe đâu dân PR dựng lên thôi.”
“Nhưng mà… nếu thật thì cũng đúng kiểu ngôn tình nhỉ?”
Chi cắn môi, cố tỏ ra không nghe thấy. Nhưng bàn tay run run làm ly nước sém rơi khỏi khay.
Đây mới chỉ là khởi đầu…
Đụng độ ngoài phố
Tan ca, Chi vội vã về nhà. Trời bất chợt đổ mưa, hạt nước nặng nề rơi lộp bộp xuống mái hiên. Cô co ro ôm túi sách chạy dọc con phố nhỏ.
Một nhóm người lạ đứng đợi sẵn ở đầu ngõ. Máy ảnh trong tay họ chĩa thẳng về phía cô, ánh flash loé sáng.
“Cô là Linh Chi phải không? Cho hỏi mối quan hệ của cô với tổng giám đốc Khánh Phát?”
“Cô có thật sự là bạn gái hay chỉ là hợp đồng quảng bá?”
“Có tin đồn cô dùng chuyện này để đổi đời, đúng không?”
Chi hoảng loạn, bước lùi. Trái tim đập loạn, cổ họng nghẹn lại.
“Xin lỗi… tôi không… không có gì để nói…”
Họ bủa vây, micro gần như dí vào mặt. Một cảm giác ngạt thở, bức bối bao trùm.
Đúng lúc ấy – tiếng còi xe vang lên, cắt ngang.
Một chiếc xe đen bóng dừng sát lề đường. Cửa mở ra. Trần Duy Khánh bước xuống, dáng cao lớn chắn trước mặt Chi.
Ánh mắt anh lạnh băng, giọng dứt khoát:
“Tránh ra.”
Đám phóng viên chựng lại, vài người chụp thêm tấm hình, nhưng ánh nhìn của Khánh khiến họ chùn bước. Anh kéo nhẹ Chi về phía sau lưng mình, rồi cúi thấp, thì thầm:
“Vào xe.”
Chi run rẩy, bước theo. Cánh cửa đóng sập, tách biệt tiếng ồn ào bên ngoài.
Trong xe
Không gian yên tĩnh. Chỉ còn tiếng mưa gõ lộp bộp trên kính. Chi ngồi co lại, mặt tái nhợt, bàn tay bấu chặt váy.
Khánh ngồi cạnh, ánh mắt vẫn còn sắc lạnh vì tức giận. Anh rút khăn giấy đưa cho cô:
“Em ổn không?”
Chi lắc đầu, giọng run:
“Em… sợ lắm. Họ nhìn em như thể… em là kẻ tội đồ.”
Khánh nhìn cô chăm chú, rồi khẽ thở dài. Anh đưa tay, đặt lên mu bàn tay cô, siết nhẹ:
“Em không làm gì sai. Sai là ở họ – vì thích dựng chuyện.”
Mắt Chi nhòe nước. Từ bao giờ, chỉ một cái chạm của anh cũng đủ khiến cô muốn bật khóc.
Lời khẳng định công khai
Xe dừng trước toà trụ sở Khánh Phát. Cánh cửa mở, báo chí vẫn còn lảng vảng. Khánh bước xuống, nắm tay Chi dứt khoát.
“Anh…” – Chi hốt hoảng, định rút tay ra.
“Giữ lấy.” – Anh nói nhỏ, giọng chắc nịch.
Báo chí nhao nhao chụp hình. Khánh đứng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua họ. Anh cất giọng trầm nhưng vang rõ:
“Đúng. Đây là bạn gái tôi. Mọi chuyện ngoài ra đều không liên quan. Nếu còn bịa đặt, tôi sẽ nhờ pháp luật xử lý.”
Đám đông chết lặng trong vài giây. Chỉ còn tiếng mưa rơi xối xả, như vỗ nhịp cho tuyên bố ấy.
Chi sững người. Anh vừa… công khai bảo vệ mình?
Tay cô vẫn nằm gọn trong tay anh, ấm áp và vững chãi.
Buổi tối lặng lẽ
Về đến nhà, Chi vẫn chưa hoàn hồn. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa ngoài trời, lòng ngổn ngang.
Tin nhắn từ Quỳnh đến liên tục:
“Trời ơi, Chi, tớ thấy clip anh Khánh nắm tay cậu bảo vệ trước báo chí rồi! Đang hot trên mạng đấy. Ai cũng xuýt xoa.”
Chi ôm gối, tim đập nhanh. Vốn dĩ chỉ là giả vờ… nhưng sao từng hành động anh làm lại quá thật thế này?
Trong lòng cô, nỗi sợ vẫn còn, nhưng bên cạnh đó là một thứ khác – ấm áp, lạ lẫm, và nguy hiểm: hy vọng.
Lời hứa trong mưa
Tối muộn, điện thoại mới reo. Giọng Khánh ở đầu dây, trầm thấp nhưng mềm hơn thường ngày:
“Hôm nay em đã chịu đủ rồi. Ngủ sớm đi. Ngày mai, tôi sẽ cho người dẹp hết tin tức.”
Chi im lặng vài giây, rồi khẽ nói:
“Cảm ơn anh.”
Bên kia, anh ngừng một nhịp, rồi đáp:
“Không cần cảm ơn. Tôi đã nói rồi – khi còn trong 100 ngày này, em sẽ luôn có tôi che chở.”
Điện thoại ngắt. Nhưng câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu Chi, hoà với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Cô ngồi thật lâu, bàn tay khẽ chạm vào môi mình – nơi hôm qua anh từng đặt nụ hôn ngắn ngủi. Tim cô đập hối hả, như nhắc rằng, ranh giới giữa “giả” và “thật” đang ngày càng mờ đi.