Buổi sáng xôn xao
Thứ Hai. Văn phòng Khánh Phát sáng rực ánh đèn. Thang máy chật kín nhân viên áo sơ mi, tay ôm laptop, tiếng giày gõ cộp cộp trên sàn thảm.
Trong thang, vài cô gái ghé sát nhau thì thầm:
“Ê, xem ảnh chưa?”
“Ảnh nào?”
“Ảnh tổng giám đốc với bạn gái đấy. Hôm khai trương dự án bờ Đông. Đẹp trai ngời ngời, mà cô gái đi cùng… nghe đâu là sinh viên.”
“Trời ạ, thế mà bắt được tim anh ấy. Ngầu ghê.”
Tiếng cười rúc rích. Ai cũng biết, tin đồn lan nhanh hơn cả thang máy chạy.
Linh Chi bị cuốn vào vòng xoáy
Ở ký túc xá quán cà phê, Linh Chi đang cắm cúi ôn bài. Điện thoại rung liên tục.
Đầu tiên là tin nhắn của Quỳnh:
“Chi ơi! Ảnh cậu với anh Khánh đang lan trong mấy group sinh viên rồi. Người ta gắn caption ‘bạn gái bí ẩn của tổng tài’ kìa.”
Chi choáng váng mở link. Đập vào mắt cô là bức ảnh mờ mờ: Khánh mặc vest đen, cô đứng cạnh trong váy trắng. Máy ảnh lia vội, nhưng gương mặt cô vẫn hiện khá rõ. Hàng trăm bình luận chen nhau:
“Ôi, may mắn quá trời.”
“Sinh viên mà hẹn hò CEO á? Nghe hư cấu ghê.”
“Có khi chỉ là hợp đồng PR thôi.”
Tay Chi run lên. Mới chỉ vài ngày thôi… mà cả thế giới đã biết?
Phòng họp tầng 28
Trong công ty, Trần Duy Khánh đặt tờ báo buổi sáng xuống, mắt lạnh băng.
Minh, trợ lý, báo cáo:
“Tin tức đã lan sang ba diễn đàn. Hai trang báo mạng gửi email xin phỏng vấn, muốn xác nhận danh tính. Nội bộ công ty cũng đang bàn tán. Chúng tôi trả lời ‘không bình luận’, đồng thời yêu cầu xoá các post.”
Khánh gật. “Tiếp tục. Không xác nhận, không phủ nhận.”
Ở đầu bàn, Lâm Thanh Uyên khoanh tay, môi cong nửa nụ cười:
“Không khéo, tin đồn này sẽ trở thành cơn bão. Khánh, cậu nên cân nhắc. Truyền thông cần ít nhất một khung thông điệp. Chỉ nói ‘đời tư, đề nghị tôn trọng’ cũng tốt.”
Khánh nghiêng đầu, ánh mắt sẫm lại:
“Không cần.”
Uyên không phản bác nữa, chỉ mỉm cười, nhưng cái cười ấy như lưỡi dao giấu trong nhung.
Cuộc gọi làm Chi hoảng loạn
Buổi chiều, khi đang rửa cốc ở quán, Chi nhận một cuộc gọi lạ:
“Xin chào, có phải Linh Chi không? Tôi là phóng viên báo X. Cô có thể chia sẻ mối quan hệ với tổng giám đốc Khánh không?”
Chi sững sờ, tim đập dồn.
“Tôi… tôi không biết… tôi không có gì để nói cả!” – Cô lắp bắp, rồi vội cúp máy.
Mấy nhân viên khác lén nhìn, thì thầm. Tai cô đỏ bừng. Cả người rã rời như vừa chạy đường dài.
Sự che chở của Khánh
Tối đó, chiếc xe đen dừng trước ngõ trọ. Khánh bước ra, vẫn vest đen chỉn chu. Anh đưa cho cô một chiếc điện thoại mới:
“Dùng cái này. Số cũ tạm khóa. Báo chí sẽ tìm cách gọi.”
Chi ôm máy, giọng run run:
“Tại sao… lại thành ra thế này? Em chỉ muốn yên ổn, giờ ai cũng nhìn em như thể trèo cao.”
Khánh nhìn thẳng, giọng trầm chắc:
“Em không làm gì sai. Chỉ là người ta thích suy đoán. Cứ nhớ – mọi chuyện đã có tôi.”
Mắt Chi nhòe đi. Câu nói ngắn nhưng ấm như tấm chắn, che bớt cơn bão đang ập tới.
Đêm tin đồn
Về phòng, Chi mở laptop. Các bài đăng tràn ngập newfeed. Bình luận chua cay nổi bật:
“Chắc lại chiêu trò PR thôi.”
“Sinh viên bình thường, có gì xứng với CEO?”
“Đúng là đời bất công, kẻ có tất cả lại vớ thêm ngọc rơi.”
Mắt cô cay xè. Tim như bị ai bóp nghẹt. Nhưng nhớ lại lời Khánh: “Đừng để tin đồn quyết định em là ai.”
Chi hít sâu, khép máy tính. Tự nhủ: Mới ngày thứ tám thôi. Nếu buông bây giờ, mình sẽ chẳng bao giờ biết câu chuyện sẽ đi đến đâu.
Ngoài kia, thành phố ồn ào, nhưng trong lòng cô, một ý chí lạ lùng bắt đầu nhen lên.