Tôi tên là Lâm An Nhiên, hai mươi lăm tuổi, làm trợ lý hành chính cho một công ty truyền thông vừa tầm. Nói cách khác, tôi là kiểu người mà nếu mất tích ba ngày liền, cả công ty cũng chỉ nhận ra… vì không ai pha cà phê cho sếp.
Sáng nay, như thường lệ, tôi dậy muộn mười lăm phút, gấp gáp như đang chạy đua với số phận. Bàn chải cắm trên miệng, một tay tôi kéo khóa váy, tay kia với điện thoại xem giờ.
“7 giờ 55… chết thật!”
Tôi vừa lao ra khỏi nhà trọ vừa nhét bánh mì vào miệng, phóng thẳng tới trạm xe buýt. Ông trời dường như muốn thử lòng tôi, trời đột nhiên đổ mưa.
Không mang dù, không mang áo mưa, tôi ướt nhẹp như con mèo lạc. Mà thật ra, có khi tôi còn thảm hơn mèo, vì mèo ít nhất còn biết tránh mưa.
Khi xe buýt vừa dừng, tôi luống cuống chạy lên, vấp phải bậc thang trơn và —
“Á!”
Cú ngã không đau lắm, nhưng thứ tôi làm đổ thì lại rất đắt: ly cà phê cappuccino nóng hổi trên tay người đàn ông đứng ngay cửa xe.
Một tiếng “xoảng” vang lên, cà phê văng khắp nơi, loang ra áo sơ mi trắng của anh ta. Mùi cà phê hòa với mùi hương bạc hà từ nước hoa của anh, thoang thoảng mà lạnh đến sống lưng.
Tôi hoảng loạn rút khăn giấy, líu ríu:
“Xin lỗi! Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu!”
Người đàn ông im lặng.
Một giây, hai giây, ba giây… rồi anh ta ngẩng mặt lên.
Đó là một gương mặt hoàn hảo đến mức khiến người ta ngỡ như vừa bước ra từ quảng cáo đồng hồ Thụy Sĩ: sống mũi cao, đường nét sắc lạnh, ánh mắt đen sâu không cảm xúc.
Anh ta nhìn tôi, chỉ một cái nhíu mày nhẹ, đã khiến tim tôi đánh trống loạn.
“Cô biết áo này bao nhiêu không?” – giọng anh ta trầm, lạnh, đủ khiến tôi rụt người lại.
Tôi cười gượng: “À… chắc là hàng hiệu nhỉ? Tôi sẽ giặt khô cho anh…”
“Không cần.” Anh ta cắt lời, giọng phẳng lặng như mặt hồ: “Cà phê nóng có thể để lại vết. Tôi ghét vết bẩn.”
Tôi không biết nói gì, chỉ lí nhí xin lỗi.
Khi xe buýt sắp chạy, anh ta rút điện thoại, gọi cho ai đó, chỉ nói một câu:
“Gửi xe đến đón tôi. Thay áo.”
Giọng điệu đó, cách anh ta ra lệnh, tất cả đều toát lên vẻ… quyền lực khó tả.
Xe buýt chạy đi, tôi ngồi co ro ở ghế cuối, tự nhủ:
“Thôi xong rồi, kiểu gì cũng gặp phải người lắm tiền nhiều quyền.”
Tôi đâu ngờ rằng… đúng thật, tôi đã đụng phải tổng giám đốc của chính công ty mình.
Buổi sáng trôi qua với đủ loại rắc rối. Khi tôi đến công ty, tóc vẫn còn ẩm, đồng nghiệp trong phòng hành chính đồng loạt nhìn tôi như sinh vật lạ.
“An Nhiên, sếp tổng hôm nay lên tầng mười hai, nghe nói đang tìm ai đó.”
Tôi cười trừ: “Liên quan gì tới tôi chứ?”
Nhưng chỉ mười phút sau, điện thoại nội bộ reo.
“Trợ lý Lâm An Nhiên, mời lên phòng Tổng giám đốc Trần.”
Tôi chết lặng.
Tầng mười hai – nơi mà nhân viên bình thường như tôi hiếm khi đặt chân tới, trừ khi được triệu hồi… hoặc chuẩn bị bị sa thải.
Tôi đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc, hít sâu ba lần, gõ nhẹ.
“Vào đi.” – giọng nói quen thuộc vang lên.
Cánh cửa mở ra, và tim tôi như ngừng đập.
Người đàn ông áo sơ mi trắng sáng nay… đang ngồi ngay sau bàn làm việc, áo đã được thay, nhưng ánh mắt thì y hệt.
Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, khẽ nhếch môi.
“Là cô à.”
Tôi suýt nuốt lưỡi.
“À… anh là… sếp tổng?”
“Trần Dật Phong.” – anh giới thiệu ngắn gọn, rồi nhìn tôi từ đầu đến chân. “Cô làm ở bộ phận hành chính, đúng chứ?”
Tôi gật đầu liên tục, mồ hôi rịn ra.
“Cô biết mình đã gây rắc rối gì sáng nay không?”
“Dạ… đổ cà phê lên áo anh ạ…”
Anh gật nhẹ. “Chiếc áo đó hơn mười triệu.”
Tôi há hốc miệng. “Mười… triệu?”
Anh ta lạnh nhạt: “Tôi không quan tâm tiền. Nhưng tôi cần một người làm việc khác để bù đắp. Cô có muốn không?”
Tôi đơ ra vài giây.
“Làm… việc khác?”
Anh ta chắp tay, dựa lưng ghế, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
“Làm vợ tôi.”
Tôi chớp mắt liên tục. Chắc tai mình có vấn đề.
“Làm… vợ anh?” – tôi lặp lại, ngờ nghệch như học sinh nghe sai đề thi.
Anh ta không hề cười. Vẫn là gương mặt lạnh như sương sớm tháng Chạp.
“Đúng vậy.” – anh nói dứt khoát.
Không gian trong phòng im lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình đập.
Tôi hắng giọng, cố gắng tìm lý do hợp lý nhất.
“À… ý anh là kiểu… vợ trong hợp đồng quảng cáo? Hay… game show truyền hình ạ?”
Anh nhìn tôi, khóe môi nhếch nhẹ – nụ cười gần như mỉa.
“Tôi không quay quảng cáo. Tôi cần một cuộc hôn nhân hợp pháp, trên giấy tờ.”
Tôi sững người: “Tại sao lại là tôi?”
Anh ngả người ra ghế, đan tay trước ngực, giọng trầm thấp:
“Cô khiến tôi mất thời gian sáng nay. Đổ cà phê lên người tôi, khiến tôi phải hoãn cuộc họp với hội đồng quản trị. Nhưng thay vì đòi bồi thường hay kỷ luật cô, tôi có một đề nghị khác.”
Tôi nuốt nước bọt. Đề nghị khác nghe… nguy hiểm hơn bồi thường rất nhiều.
“Gia đình tôi đang ép tôi kết hôn trong vòng một tháng. Nếu không, quyền thừa kế tập đoàn sẽ chuyển cho người khác. Tôi không có thời gian và không có hứng thú tìm ai cả. Cô… vừa khéo xuất hiện.”
Tôi cứng người.
Nói cách khác, tôi chỉ là người đổ cà phê đúng lúc – và vô tình bị kéo vào bi kịch nhà tài phiệt.
“Tôi biết điều này đột ngột.” – anh tiếp tục, giọng điềm tĩnh đến mức tôi nghi ngờ anh đang bàn chuyện hợp đồng kinh tế, chứ không phải… hôn nhân.
“Hợp đồng kéo dài 365 ngày. Sau thời gian đó, tôi và cô sẽ ly hôn. Cô sẽ nhận được một khoản tiền tương xứng.”
“Bao nhiêu?” – câu hỏi bật ra trước khi tôi kịp suy nghĩ.
Anh không tỏ vẻ ngạc nhiên. Rất bình tĩnh, anh mở ngăn kéo, đặt một tập giấy lên bàn.
“Hai tỷ.”
Tôi suýt nghẹn.
Hai tỷ.
Hai con số tròn trịa khiến tôi hoa mắt chóng mặt.
“Anh đùa à?”
“Cô nghĩ tôi có thời gian để đùa à?”
Giọng anh lạnh nhưng không thô. Nó mang thứ uy lực khiến người khác vừa sợ vừa muốn… nghe theo.
Tôi thở hắt ra, cố gắng lấy lại lý trí: “Anh không sợ tôi lừa anh sao? Hay anh chưa từng xem phim, mấy vụ vợ giả thành thật, rồi báo chí phanh phui?”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi đồng tử sâu như xoáy nước.
“Tôi có luật sư. Có điều khoản ràng buộc. Cô không thể lừa tôi.”
Tôi mím môi. Một phần trong tôi muốn bật cười, một phần lại thấy tim đập nhanh lạ thường.
Tôi chỉ là một cô gái bình thường, sáng còn lo trễ làm, trưa còn tính tiền cơm hộp. Giờ thì có một người đàn ông ngồi trên ghế tổng giám đốc, mời tôi ký… hợp đồng làm vợ.
Thật sự, đây có phải là trò camera giấu kín không?
“Anh chắc chứ? Tôi không xinh, không có gia thế, không có gì cả…”
Anh đáp ngay, gọn như lưỡi dao:
“Chính vì thế tôi mới chọn cô.”
Tôi đơ người. “Hả?”
“Cô không gây chú ý, không có scandal, không có khả năng yêu cầu gì sau này. Cô hoàn toàn bình thường – và đó là điều tôi cần.”
Tôi nheo mắt nhìn anh, miệng méo xệch: “Cảm ơn vì đã xác nhận rằng tôi… vô vị.”
Lần đầu tiên, anh hơi khựng lại. Ánh mắt anh mềm đi, rồi anh khẽ nói:
“Tôi không có ý xúc phạm. Tôi chỉ muốn đơn giản hóa mọi thứ.”
Giọng anh dịu lại, nhưng tôi vẫn thấy khó tin.
“Tôi có thể… suy nghĩ chứ?”
“Ba ngày.”
Anh đứng dậy, cao ráo và điềm nhiên, đưa cho tôi một tệp hồ sơ. “Đây là hợp đồng. Nếu đồng ý, mang chữ ký đến gặp tôi. Nếu không, cứ coi như sáng nay chưa từng xảy ra.”
Tôi nhận lấy, tay run run. Cảm giác như đang cầm một tờ vé số độc đắc… mà phần thưởng có thể đổi cả cuộc đời – hoặc hủy hoại nó.
Khi ra khỏi phòng, chân tôi run đến mức suýt vấp.
Hân – cô bạn cùng phòng hành chính – vội kéo tôi lại, hỏi nhỏ:
“An Nhiên, sếp tổng gọi lên làm gì đấy? Có bị mắng không?”
Tôi nhìn cô ấy, cười méo mó:
“Không. Anh ấy… cầu hôn tao.”
“Cái gì?!”
Tôi vội kéo cô ấy vào toilet nữ, kể lại mọi chuyện. Hân tròn mắt suốt, miệng há hốc như cá vàng.
“An Nhiên, mày nghe tao nói này… Đây là cơ hội nghìn năm có một! Dù là hôn nhân giả, hai tỷ tiền thật đó! Mẹ mày đang cần tiền chữa bệnh mà?”
Tôi im lặng.
Đúng vậy. Mẹ tôi đang nằm viện, bệnh tim, mỗi tháng chi phí hàng chục triệu. Tôi làm trợ lý lương chỉ đủ tiền trọ và ăn uống. Hai tỷ… có thể cứu mẹ.
Tối hôm đó, tôi ngồi trước cửa sổ căn phòng nhỏ, nhìn mưa rơi ngoài phố. Trong tay tôi là bản hợp đồng dày cộp, chữ ký của Trần Dật Phong ở cuối trang.
“Điều 1: Hai bên tự nguyện kết hôn trong thời hạn 365 ngày…”
Tôi đọc đi đọc lại đến khi mắt mờ.
Nếu tôi ký, cuộc đời tôi sẽ đổi khác.
Nếu tôi không ký, mẹ tôi có thể mất cơ hội phẫu thuật.
Tôi gục đầu xuống bàn, thở dài.
“Cà phê sáng nay… đúng là tai nạn định mệnh thật.”
Sáng hôm sau, tôi đến công ty sớm hơn thường lệ. Cả đêm tôi không ngủ. Trong túi xách, bản hợp đồng đã được ký tên bằng nét chữ run run.
Tôi đứng trước thang máy, hít một hơi thật sâu, ấn nút tầng 12.
Khi cửa mở, anh đang đứng đó, tay cầm cốc cà phê.
“Cẩn thận. Hôm nay đừng làm đổ thêm lần nữa.” – anh nói nhẹ, khóe môi khẽ nhếch.
Tôi ngước lên nhìn anh, giơ tờ giấy ra.
“Anh còn giữ bút không? Tôi… ký rồi.”
Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên, rồi rất nhanh, một nụ cười nhạt lướt qua môi.
“Quyết định nhanh hơn tôi tưởng.”
“Tôi không còn nhiều thời gian để do dự.” – tôi đáp, giọng nhỏ nhưng chắc.
Anh gật đầu, nhận lấy tờ giấy, đặt vào ngăn bàn.
“Tốt. Hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Tôi tròn mắt: “Hả? Nhanh vậy sao?”
“Cô muốn tôi đổi ý à?”
Tôi im luôn.
Anh quay đi, giọng nhẹ như gió:
“Chuẩn bị đi. Sau hôm nay, cô sẽ không còn là Lâm An Nhiên – trợ lý hành chính nữa.”
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, lòng dậy lên cảm giác kỳ lạ – vừa sợ, vừa… tò mò.
Phải chăng, đó là khoảnh khắc cuộc đời tôi chính thức bước sang một trang hoàn toàn khác?
Phòng đăng ký kết hôn sáng hôm đó không đông.
Tôi vẫn không tin nổi mình đang đứng ở đây, cạnh một người đàn ông mà mới hôm qua còn là “nạn nhân” của ly cà phê tôi làm đổ.
Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, áo khoác xám, đơn giản mà sang trọng. Tôi – trong chiếc váy công sở bình thường, tóc buộc vội – trông như nhân viên đi nộp đơn xin việc hơn là cô dâu.
Nhân viên hộ tịch nhìn chúng tôi, ngập ngừng hỏi:
“Anh chị… tự nguyện kết hôn chứ ạ?”
Tôi khẽ đảo mắt nhìn anh. Anh đáp ngay, không chớp:
“Ừ.”
Giọng anh trầm, chắc nịch.
Tôi nghe mà tim đập mạnh.
“Còn cô?” – chị nhân viên quay sang tôi.
“Tự… nguyện.” – tôi trả lời, cố nặn ra nụ cười cứng đờ.
Tiếng bút ký tên lên giấy nghe sột soạt, khẽ mà nặng nề. Khi tôi viết đến dòng cuối, bàn tay hơi run, anh nhẹ nghiêng người, rút bút ra khỏi tay tôi và ký phần của mình.
Và thế là xong.
Một tờ giấy, hai chữ ký.
Một cuộc hôn nhân được định giá bằng hai tỷ và ba chữ “hợp đồng kết hôn”.
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì anh đã đứng dậy, giọng vẫn đều đều:
“Đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Đến biệt thự.”
Tôi sững người: “Anh… định dọn về sống cùng tôi thật hả?”
Anh liếc tôi, nhướng mày:
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Cô muốn tôi ngủ ngoài à?”
Tôi cứng họng.
Nói gì cũng thấy sai.
Trên xe, tôi ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt túi xách. Cửa kính phản chiếu gương mặt tôi – nhợt nhạt, vừa lo lắng vừa buồn cười.
“An Nhiên, mày đúng là điên thật rồi.” – tôi lẩm bẩm nhỏ.
Anh liếc sang: “Cô nói gì?”
“Không, không có gì ạ.” – tôi giật mình, suýt nuốt lưỡi.
Anh không hỏi thêm. Chỉ im lặng lái xe, ánh mắt tập trung về phía trước. Nhưng tôi lại nhận ra: gò má anh hơi gầy, cằm có vết trầy nhỏ, có lẽ từ vụ cà phê sáng qua. Một người đàn ông hoàn hảo mà vẫn có những vết xước nhỏ – nhìn gần, lại thấy thật… thật.
Khi xe dừng trước cổng biệt thự, tôi gần như há hốc.
Ngôi nhà to gấp chục lần phòng trọ của tôi, tường trắng, cổng sắt uốn cong, cây xanh bao quanh.
Anh mở cửa xe, nói như thông báo lịch làm việc:
“Phòng cô ở tầng hai, bên trái. Tôi ở tầng ba. Cô có thể đi lại tự do, nhưng không được mở cửa phòng tôi khi chưa được phép.”
Tôi gật đầu, lòng thầm nghĩ: “Mình có được phép mở tủ lạnh không?”
Anh dẫn tôi vào phòng khách. Căn nhà lạnh lẽo đến mức tiếng gót giày vang vọng. Tất cả đều sạch sẽ, ngăn nắp quá mức – giống con người anh.
Tôi đặt túi xuống, lúng túng.
“Ờm… tôi cần gọi về cho mẹ, nói là… tôi đã ký hợp đồng.”
“Cô muốn nói gì tùy cô, nhưng đừng để ai biết chuyện này là giả.”
Tôi quay sang nhìn anh.
“Anh có chắc là sẽ không hối hận chứ?”
Anh đáp, không chút do dự:
“Tôi chưa bao giờ hối hận vì những thứ tôi đã ký.”
Giọng anh trầm, lạnh, nhưng trong thoáng chốc, tôi lại cảm giác có gì đó chạm khẽ vào tim mình.
Một người đàn ông như anh – lạnh lùng, tự tin – lại phải tìm đến hôn nhân giả… chắc hẳn cũng có nỗi khổ riêng.
Anh đưa tôi một tấm thẻ ngân hàng.
“Đây là khoản tạm ứng. Một nửa còn lại khi kết thúc hợp đồng.”
Tôi nhận lấy, cố giữ bình tĩnh: “Anh yên tâm, tôi sẽ đóng vai thật tốt. Tôi từng đạt giải ‘Diễn xuất nội tâm’ lớp 12 đấy.”
Lần đầu tiên, anh khẽ cười. Rất nhạt, nhưng vẫn là cười.
“Hy vọng cô giữ phong độ đó suốt 365 ngày tới.”
Tôi đáp nhỏ:
“Hy vọng anh cũng không sa thải tôi giữa chừng.”
Không khí chùng xuống. Anh nhìn đồng hồ, giọng trở lại bình thường:
“Tối nay có bữa tiệc gia đình. Cô chuẩn bị đi cùng tôi. Mẹ tôi không thích người đến muộn.”
“Dạ… mẹ anh?”
“Bà rất kỹ tính. Nếu cô làm tốt vai trò, tôi sẽ không để cô thiệt.”
Tôi gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ.
Tôi bước về phía cầu thang, dừng lại quay đầu nhìn. Anh đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng chiều phủ lên vai anh một vệt vàng nhạt.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy bóng anh thật cô đơn.
Không hiểu sao, tôi muốn hỏi:
“Nếu chỉ là giả… tại sao anh vẫn cần người bên cạnh?”
Anh không quay lại. Giọng anh khẽ, nhưng rõ từng chữ:
“Vì đôi khi, cô biết đấy, giả dối lại dễ sống hơn thật lòng.”
Tôi đứng lặng.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn nghiêng xuống, vệt nắng rơi lên sàn nhà như sợi chỉ mảnh. Tôi nhận ra — dù chỉ mới bắt đầu, nhưng cuộc hôn nhân “giả” này có lẽ sẽ khiến trái tim tôi rung động thật.
Tối đó, khi tôi đứng trước gương, mặc thử chiếc váy anh sai người gửi tới, tôi tự nhủ:
“Lâm An Nhiên, kể từ hôm nay, mày chính thức bước vào một vai diễn dài 365 ngày.
Cứ coi như đây là một bộ phim, mà khán giả chỉ có một người – Trần Dật Phong.”
Tôi khẽ cười với chính mình. Nụ cười run rẩy, vừa lạ, vừa sợ, lại vừa… háo hức.
Và khi ánh đèn trong biệt thự bật sáng, tôi biết —
một năm kỳ lạ nhất cuộc đời tôi vừa bắt đầu.
Hết chương 1.