hợp đồng kết hôn 365 ngày

Chương 2: Ba điều kiện của anh ta


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ ngồi trong xe sang, mặc váy lụa, đeo trang sức lấp lánh và chuẩn bị ra mắt… mẹ chồng.

Thật ra, nghe thế thôi đã thấy phi lý rồi — vì mới hai ngày trước, tôi còn đang lo không đủ tiền đóng tiền trọ.

“Cô căng thẳng à?” – giọng trầm ấm của Trần Dật Phong vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi quay sang nhìn anh.

Anh đang lái xe, ánh đèn thành phố hắt qua cửa kính, chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng, sống mũi cao, hàng mi dài đến mức tôi thấy hơi ghen.

Tôi bối rối đáp: “Không ạ, chỉ hơi… sợ.”

“Không cần sợ. Cứ coi như đây là một buổi gặp gỡ xã giao.”

Tôi cười méo: “Vâng, buổi xã giao đầu tiên trong đời tôi lại là ra mắt mẹ chồng, nghe cũng vinh dự quá.”

Anh khẽ nhếch môi: “Cô có khiếu hài hước.”

Tôi im lặng, vì không biết đó là khen hay châm chọc.

Nhưng lạ thật — anh nói câu gì cũng khiến người ta khó đoán được ý định.

Buổi tối đó, biệt thự Trần gia sáng rực như cung điện.

Đèn pha lê treo cao, ánh sáng phản chiếu lên nền cẩm thạch, từng tiếng cười nói vang vọng.

Người giúp việc mở cửa cho chúng tôi, cúi đầu lễ phép:

“Cậu chủ, phu nhân đang đợi trong phòng khách.”

“Phu nhân” – nghe chữ đó mà tôi rùng mình.

Mới hôm qua còn là “trợ lý nhỏ”, nay đã bị phong danh “vợ tổng giám đốc”, đúng là đời thay đổi trong một nốt nhạc.

Bước vào phòng khách, tôi lập tức nhận ra người phụ nữ đang ngồi giữa sofa – dáng vẻ đoan trang, thanh lịch, đôi mắt sắc nhưng ẩn chứa sự điềm tĩnh.

Đó chính là mẹ anh – bà Lý Thanh Nhã.

“Mẹ.” – Anh cất tiếng chào, giọng trầm và kính trọng.

Tôi cũng cúi đầu: “Con chào bác… à, mẹ.”

Chữ “mẹ” trượt khỏi miệng nghe cứng ngắc đến mức tôi muốn nuốt lại.

Bà Nhã mỉm cười nhẹ:

“Phong, đây là cô gái con nói sao? Xinh đấy.”

Tôi vội cười đáp lễ: “Con cảm ơn mẹ.”

Ánh mắt bà lướt qua tôi, sắc sảo như tia X-quang.

“Nghe nói hai đứa đăng ký kết hôn rồi? Nhanh thật. Mẹ còn chưa kịp biết gì.”

“Con định báo mẹ sau buổi tiệc này.” – Dật Phong nói gọn.

Bà khẽ nhíu mày, quay sang tôi:

“Con làm ở đâu?”

“Dạ, con là trợ lý phòng kế hoạch ở công ty.”

“Trợ lý? Thế con quen Phong bao lâu rồi?”

Trời đất ơi, câu này khó thật.

Tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh: “Cũng… được một thời gian rồi ạ.”

Dật Phong cất lời ngay, giọng đều đều:

“Tụi con gặp nhau trong công việc, hợp tính nên quyết định nhanh.”

Tôi liếc anh một cái. Bình tĩnh quá thể. Anh đúng là vua nói dối với phong thái tổng tài điềm nhiên.

Bà Nhã chỉ khẽ cười, nhưng ánh nhìn thì không rời khỏi tôi.

“Phong hiếm khi làm việc gì tùy hứng. Hy vọng con hiểu điều đó.”

Tôi cúi đầu: “Dạ, con biết.”

Bữa tiệc bắt đầu.

Những vị khách sang trọng, ly rượu vang đỏ, tiếng nhạc nhẹ nhàng. Ai cũng đến chúc mừng, hỏi han, chụp ảnh.

Tôi mỉm cười, bắt tay, gật đầu đến mỏi cả cổ.

“Vợ cậu Trần xinh quá!”

“Nhìn hai người đúng là trời sinh một cặp!”

Những lời khen đó khiến tôi vừa ngượng vừa… sợ.

Tôi chỉ biết cười, trong khi bàn tay anh thỉnh thoảng chạm nhẹ vào lưng tôi, như nhắc:

“Bình tĩnh.”

Chỉ một từ thôi, nhưng nghe lại yên lòng kỳ lạ.

Khi buổi tiệc gần tàn, bà Nhã gọi:

“Phong, mẹ muốn nói chuyện riêng với con dâu mới một chút.”

Tôi sững người.

Ôi trời, mẹ chồng muốn nói chuyện riêng!

Tôi quay sang anh, ánh mắt cầu cứu.

Anh nhìn tôi, nói nhỏ:

“Không sao. Cứ nói thật lòng, nhưng đừng nói quá.”

Rồi anh quay lưng đi.

Còn tôi, bị “giao nộp” lại cho mẹ chồng tương lai với tâm trạng như con mèo bị đưa vào phòng khám.

Phòng khách dần vắng người, chỉ còn lại tôi và mẹ anh.

Không khí lặng đi, nhẹ đến mức tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập.

Bà Nhã chậm rãi rót một tách trà, hương lài lan tỏa trong không gian.

“An Nhiên đúng không? Cái tên nghe hiền.”

“Dạ, vâng ạ.” – tôi đáp, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Bà gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi nhìn thẳng vào tôi.

“Mẹ biết con còn trẻ, lại làm trong công ty. Phong… không dễ tiếp cận. Nên khi nghe tin hai đứa đăng ký, mẹ thật sự ngạc nhiên.”

Tôi cố cười, mà cảm giác như từng cơ mặt đều cứng đờ.

“Dạ, con cũng… hơi ngạc nhiên ạ.”

Bà hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm:

“Mẹ chỉ muốn hỏi một câu — con đến với Phong vì điều gì?”

Trái tim tôi giật mạnh.

Câu hỏi khó nhất trần đời!

Tôi cắn môi, tìm lời: “Con… con không biết phải nói sao. Anh ấy là người khiến con cảm thấy… an toàn.”

Bà hơi khựng lại, rồi cười nhẹ:

“An toàn à? Cũng lạ, người khiến người khác thấy an toàn, lại là đứa con trai mà mẹ luôn lo không ai hiểu được.”

Tôi nhìn bà, thấy trong ánh mắt ấy không còn lạnh, mà là sự thương con sâu sắc.

“An Nhiên, mẹ không can thiệp chuyện của hai đứa. Chỉ muốn nhắc con một điều: nếu thật lòng, thì hãy chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.

Còn nếu không… thì dừng lại trước khi tổn thương ai đó.”

Giọng bà dịu dàng, nhưng lại khiến lòng tôi nặng trĩu.

Tôi cúi đầu: “Con hiểu rồi ạ.”

“Tốt.” – Bà mỉm cười, đặt tách trà xuống – “Ra ngoài đi, chắc Phong đang đợi.”

Tôi bước ra khỏi phòng mà hai chân cứ mềm nhũn như bún.

Vừa ra đến hành lang đã thấy anh đang đứng tựa tường, hai tay đút túi, dáng vẻ thản nhiên.

“Xong rồi à?” – Anh hỏi.

“Vâng. Mẹ anh… nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực.”

Anh khẽ cười: “Đó là cách mẹ tôi ‘thử lòng’ người khác.”

“Thử lòng?” – tôi nhíu mày.

“Ừ. Bà ấy không tin ai, kể cả tôi.” – Anh đáp gọn, rồi xoay người – “Đi theo tôi.”

Tôi ngẩn ra: “Đi đâu nữa ạ?”

“Tầng ba. Có việc cần nói rõ.”

Giọng anh không cao, nhưng mang âm điệu khiến người ta không dám trái lời.

Tôi đành lẽo đẽo theo sau, lòng vừa tò mò vừa lo.

Phòng làm việc của anh nằm ở cuối hành lang.

Cửa gỗ màu trầm, đèn vàng ấm, bàn làm việc sạch đến mức không dính hạt bụi.

Anh ngồi xuống ghế, ra hiệu cho tôi ngồi đối diện.

Tôi vừa đặt túi xuống thì anh đã mở cặp, lấy ra một tập hồ sơ.

“Đây là hợp đồng hôn nhân chính thức giữa tôi và cô.”

Tôi trợn mắt: “Cái gì, còn có hợp đồng chính thức nữa hả?”

“Chẳng phải cô ký tờ đăng ký kết hôn hôm nay sao? Cái đó là về mặt pháp lý. Còn đây…” – anh khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn – “...là điều khoản giữa hai bên.”

Tôi há hốc miệng: “Anh làm như tôi là nhân viên ký hợp đồng lao động ấy!”

Anh hơi nhếch môi:

“Khác chỗ là lương cô cao hơn hẳn.”

Tôi suýt nghẹn.

Đúng là tổng giám đốc — đến nói đùa cũng khiến người khác không dám cãi.

Anh mở tập giấy, giọng trầm, rõ ràng:

“Tôi sẽ đọc từng điều. Nếu đồng ý, cô ký tên.”

Tôi thở dài: “Anh nói đi.”

“Điều thứ nhất: Trong vòng 365 ngày, cô phải đảm bảo vai trò vợ hợp pháp của tôi trước tất cả mọi người — bao gồm gia đình, bạn bè, nhân viên và truyền thông.

Không được tiết lộ với bất kỳ ai đây là hôn nhân hợp đồng.”

Tôi gật đầu: “Cái này tôi hiểu, tôi giữ bí mật giỏi lắm. Ngày bé tôi từng che giấu chuyện trốn học suốt hai tháng mà mẹ không biết.”

Anh liếc tôi, môi hơi cong: “Thành tích đáng nể.”

“Điều thứ hai,” – anh tiếp – “Cô không được dính dáng đến bất kỳ người đàn ông nào khác, dù chỉ là tin đồn.”

Tôi nghiêm mặt: “Anh yên tâm, tôi làm gì có ai.”

“Tốt. Tôi không thích rắc rối.”

Tôi nhún vai: “Rắc rối lớn nhất của anh bây giờ là tôi đấy.”

Anh bật cười khẽ, tiếng cười rất nhẹ, nhưng đủ khiến không khí dịu lại.

Rồi anh dừng lại, ánh mắt hơi sâu hơn:

“Điều thứ ba… tôi muốn cô nhớ kỹ.”

Tôi nuốt nước bọt, tim bắt đầu đập nhanh.

“Nếu một trong hai chúng ta có tình cảm thật, phải báo cho đối phương ngay lập tức.”

Tôi sững người: “Khoan, anh nói là… nếu tôi thích anh thì phải khai báo hả?”

“Hoặc ngược lại.” – Anh bình thản đáp.

Tôi ngẩn ra một giây, rồi bật cười:

“Anh nghĩ tôi có thể thích anh à?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt nửa đùa nửa thật:

“Cô đang nói miệng, nhưng mặt đỏ rồi.”

Tôi vội che má: “Đèn nóng!”

Anh im lặng một chút, rồi nói khẽ:

“Tôi không cần cô yêu tôi. Chỉ cần cô đừng giả vờ quá giỏi… để rồi chính mình cũng quên đâu là thật, đâu là giả.”

Tôi khựng lại, không biết đáp gì.

Vì trong khoảnh khắc ấy, giọng anh thật trầm, thật buồn.

Tôi ngồi im, nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trước mặt.

Những dòng chữ in đậm, rành rọt như đang soi rõ cả tương lai của tôi trong một năm sắp tới.

“Anh nghiêm túc thật sao?” – tôi hỏi, giọng nửa cười nửa khó tin.

“Tôi chưa từng đùa khi đặt bút ký cái gì.” – Anh đáp gọn, vẫn giữ dáng ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau.

Tôi nhìn anh, nhìn lâu đến mức anh nhướng mày:

“Sao thế? Hối hận rồi à?”

“Tôi chỉ đang nghĩ,” – tôi chống cằm – “trên đời này chắc chỉ mình tôi xui đến mức phải ký hợp đồng hôn nhân với sếp tổng.”

“Có thể.” – Anh mỉm cười, – “Nhưng ít nhất tôi cũng không bắt cô làm thêm giờ.”

“Ừ ha.” – Tôi bật cười, cảm giác căng thẳng tan biến một chút.

Cuối cùng, tôi cầm bút.

Bút máy của anh, nặng tay và lạnh, như chính con người anh vậy.

Tôi ký tên, từng nét rõ ràng, ngay ngắn.

Khi ký xong, anh lặng lẽ nhìn tờ giấy rồi thu lại.

Không có pháo hoa, không có tràng vỗ tay, chỉ là tiếng “xoẹt” nhỏ của bút và tiếng tim tôi đập hơi nhanh.

Anh đứng dậy, khẽ nói:

“Từ hôm nay, chúng ta là vợ chồng hợp pháp — và cũng là đối tác trong hợp đồng này.”

“Nghe lạ ghê…” – tôi cười nhỏ, “...vợ chồng hợp đồng.”

“Lạ nhưng hiệu quả.”

“Anh đúng là kiểu người làm việc không có lãng mạn đâu.”

Anh khẽ liếc sang: “Cô muốn lãng mạn kiểu nào? Nến và hoa hồng à?”

Tôi lắc đầu: “Không cần. Tôi dị ứng phấn hoa.”

Anh nhếch môi: “Tốt, tiết kiệm được khối tiền.”

Buổi tối, tôi trở về căn hộ tạm mà anh sắp xếp cho “vợ chồng hợp đồng”.

Căn hộ nằm ở tầng cao nhất của một tòa nhà sang trọng. Tất cả đều gọn gàng, sạch sẽ và... có mùi anh.

Tôi thả người xuống ghế sofa, thở dài:

“Từ nhân viên tạm thời thành vợ tổng giám đốc... đúng là bước thăng tiến chưa từng có.”

Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ anh:

[Trần Dật Phong]: Hợp đồng có hiệu lực từ hôm nay. Tôi sẽ nhờ người gửi lịch trình ‘vợ tổng giám đốc’ cho cô. Nhớ đừng trễ.]

Tôi đọc, bật cười.

[Tôi]: Vâng, thưa sếp. Em sẽ tuân thủ điều khoản 1, 2, 3 như người lính gương mẫu.]

Anh phản hồi gần như ngay lập tức:

[Trần Dật Phong]: Nhớ điều thứ 3 nhất.]

Tôi chớp mắt, rồi nhận ra mình đang cười ngốc nghếch.

Điều thứ 3 – “Nếu một trong hai có tình cảm thật, phải nói trước.”

Tôi chọc đại:

[Tôi]: Anh sợ tôi thích anh à?]

Phút sau mới thấy anh trả lời:

[Trần Dật Phong]: Tôi chỉ sợ cô không nhận ra lúc mình thật sự thích thôi.]

Tôi nhìn màn hình, tim tự nhiên đập mạnh một cái.

Không hiểu sao, dù chỉ là vài chữ ngắn ngủn, nhưng giọng anh như vang ngay bên tai.

Trầm, ấm, và… lạ lùng khiến tôi không ngủ được.

Tôi ra ban công, gió đêm thổi nhẹ, nhìn xuống thành phố rực sáng đèn.

Chuyện xảy ra hôm nay giống như một giấc mơ.

Sáng thì đi làm trễ, chiều ký giấy kết hôn, tối thành vợ người ta — mà người ta còn là tổng giám đốc công ty mình.

Tôi khẽ tự cười:

“Lâm An Nhiên, mày đúng là nhân vật chính của phim truyền hình rồi.”

Thế nhưng, giữa cái lấp lánh của ánh đèn, trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác mơ hồ —

Một thứ gì đó không đơn giản chỉ là hợp đồng.

Bởi vì, giữa hàng ngàn người, anh lại chọn tôi.

Một trợ lý nhỏ, bình thường, chẳng có gì nổi bật.

Tôi nhớ lại ánh mắt anh khi nói “Đừng giả vờ quá giỏi... để rồi quên đâu là thật, đâu là giả.”

Giọng anh khi ấy trầm và buồn, như thể đã từng trải qua điều gì đó tương tự.

Tôi không biết chuyện gì ẩn sau vẻ lạnh lùng đó.

Nhưng đột nhiên, tôi thấy… muốn hiểu.

Điện thoại lại sáng lên.

[Trần Dật Phong]: Ngủ sớm đi, ngày mai 8h có cuộc họp với cổ đông. Tôi sẽ đón.]

Tôi nhìn dòng tin nhắn, mím môi cười.

[Tôi]: Rõ, thưa ngài tổng giám đốc hợp đồng.]

Tin nhắn “đã xem”. Không thêm chữ nào nữa.

Tôi tắt đèn, nằm xuống.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường hắt lên trần nhà, lung linh như những mảnh pha lê.

Tôi nhắm mắt, nhưng lòng vẫn không yên.

Cứ như thể trong bản hợp đồng kia, có một điều khoản mà cả hai đều không đọc ra được:

“Khi một trái tim bắt đầu rung động thật sự, thì hợp đồng này sẽ không còn hạn.”

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×