Buổi sáng sau ngày gặp lại, tôi thức dậy muộn hơn thường lệ.
Ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm trắng, dịu dàng như bàn tay ai đó khẽ chạm lên má tôi.
Một khoảnh khắc rất đỗi bình yên — bình yên đến mức tôi phải tự hỏi, liệu hôm qua có thật không?
Dật Phong đã đến Đà Lâm.
Anh ngồi đối diện tôi trong quán cà phê cũ, nói rằng anh quay lại để bắt đầu một cuộc sống mới.
Một phần vì tôi.
Tôi vẫn nhớ rất rõ ánh mắt anh hôm ấy — không còn lạnh lùng, không còn áp lực của người đàn ông quyền lực, mà là một ánh nhìn ấm áp, dịu dàng, như một người từng trải qua bão tố và cuối cùng tìm được bến đỗ.
Tôi đứng dậy, bước ra hiên, gió biển phả vào mặt mang theo hơi sương mặn.
Tim tôi vẫn còn đập nhanh, như thể chưa kịp hiểu hết mọi chuyện.
Điện thoại reo.
Tên người gọi hiện lên trên màn hình khiến tay tôi khựng lại.
“Dật Phong.”
Tôi chần chừ vài giây rồi bắt máy.
“Em dậy rồi à?” – giọng anh trầm thấp, hơi khàn vì gió sáng.
“Rồi. Anh dậy sớm thế?”
“Anh quen rồi. Mấy ngày nay anh phải họp với nhóm kỹ sư xây dựng, chuẩn bị cho khu học viện.”
“Vậy à…” – tôi ngập ngừng – “Anh… có cần em giúp gì không?”
Anh cười khẽ, âm thanh xuyên qua loa điện thoại nghe như gió thoảng:
“Có chứ. Anh cần một người cùng đi xem mặt bằng sáng nay.”
“Em á?”
“Ừ. Anh nghĩ dự án này sẽ không hoàn chỉnh nếu thiếu ý kiến của cô giáo An Nhiên.”
Tôi im lặng một chút, rồi bật cười.
“Anh vẫn biết cách khiến người khác khó từ chối nhỉ.”
“Chỉ với em thôi.”
Khu đất mà anh nói nằm ở rìa thị trấn, giáp biển.
Nắng vàng trải trên mặt cát, từng con sóng nhỏ vỗ vào bờ như chào đón sự trở lại của ai đó.
Anh đứng đó, tay đút túi, gió làm tóc anh rối nhẹ.
Trông anh không giống doanh nhân, mà giống một người đang vẽ lại giấc mơ cho riêng mình.
“Anh muốn xây học viện ở đây à?” – tôi hỏi.
“Ừ. Một nơi học sinh nghèo có thể học miễn phí, được dạy kỹ năng sống, được mơ ước mà không bị giới hạn.”
Tôi nhìn anh, thấy ánh sáng trong đôi mắt anh — thứ ánh sáng mà tôi từng nghĩ anh đã đánh mất khi còn ở thương trường.
“Anh đã thay đổi thật rồi.”
Anh quay lại, cười:
“Thay đổi để xứng đáng với người mình yêu.”
Tôi khựng lại, tim đập loạn nhịp.
Nhưng anh không nhìn tôi, chỉ nhìn về phía biển xa, nơi ánh nắng đang dần rực rỡ hơn.
Những ngày sau đó, tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn.
Anh đến trung tâm tôi dạy, giúp mấy đứa sinh viên nghèo xin học bổng.
Tôi đến công trình anh giám sát, mang theo cà phê và đồ ăn nhẹ cho nhóm kỹ sư.
Mọi thứ diễn ra tự nhiên, như thể một năm qua chưa từng tồn tại khoảng cách nào.
Nhưng mỗi khi ánh mắt anh lặng lẽ dõi theo tôi, tim tôi lại rung lên những nhịp lạ.
Một buổi chiều, tôi đang dạy thì nghe tiếng gõ cửa.
“Cô An Nhiên, có người tìm cô ạ!”
Tôi ra ngoài — và thấy anh đứng giữa sân, tay cầm một bó hoa nhỏ.
Không phải hoa hồng, mà là cúc họa mi trắng, giản dị và tinh khiết.
“Anh đến làm gì vậy?”
“Đưa hoa cho cô giáo giỏi nhất Đà Lâm.”
Tôi bật cười, vừa bối rối vừa ngượng.
“Anh đúng là… vẫn thích gây chú ý như xưa.”
“Không.” – Anh nhìn tôi, giọng trầm ấm – “Anh chỉ muốn để mọi người biết rằng, có một người phụ nữ từng dạy anh thế nào là yêu thật lòng.”
Cả sân trường im phăng phắc.
Học trò cười rúc rích, còn tôi đỏ bừng mặt.
Anh chỉ cười, rồi khẽ nói nhỏ đủ để tôi nghe:
“Hôm nay là tròn một năm kể từ ngày em rời anh.”
Tôi sững người.
Một năm — chính xác đến từng ngày.
Và hôm nay, anh xuất hiện, với hoa trên tay.
“Em có rảnh tối nay không?” – anh hỏi – “Anh muốn mời em đến một nơi.”
Tôi không biết sao mình lại gật đầu.
Có lẽ vì trong đáy tim, tôi chưa từng thôi chờ đợi giây phút này.
Trời đã tối khi anh lái xe đưa tôi đến bãi biển.
Nơi ấy được trang trí bằng dải đèn nhỏ, lung linh phản chiếu trên sóng.
Gió thổi nhẹ, mùi muối biển hòa cùng hương hoa thoang thoảng.
Ở giữa bãi cát, có một bàn ăn nhỏ, một cây nến đang cháy, và… một chiếc hộp nhung đỏ.
Tôi quay sang nhìn anh.
“Anh Phong… anh định—”
Anh không để tôi nói hết.
Anh bước lên một bước, nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
“An Nhiên, một năm trước, anh cầu hôn em bằng hợp đồng.”
“Anh nói anh cần em để hoàn tất thủ tục thừa kế, để bảo vệ công ty.”
“Nhưng bây giờ, anh cầu hôn em chỉ vì anh cần em để sống tiếp.”
Tôi nghẹn lại.
Gió thổi qua khiến tim tôi run rẩy.
Anh quỳ xuống, mở chiếc hộp nhung ra.
Bên trong là chiếc nhẫn cưới năm xưa, nhưng lần này, ánh sáng của nó lung linh hơn cả ánh trăng.
“Anh không có bản hợp đồng nào lần này, không có điều kiện, không có thời hạn.”
“Nếu em đồng ý, anh chỉ có một câu duy nhất muốn ký cùng em — ký vào cuộc đời còn lại.”
Nước mắt tôi trào ra.
Cả thế giới dường như tan biến, chỉ còn anh – người đàn ông từng khiến tôi tổn thương, từng khiến tôi rơi nước mắt, nhưng cũng là người duy nhất khiến tôi tin vào tình yêu thêm lần nữa.
Tôi đưa tay lên, lau nước mắt, khẽ cười:
“Anh có biết, em đã chờ câu này bao lâu rồi không?”
Anh đứng dậy, nắm chặt tay tôi:
“Anh biết. Và anh xin lỗi vì đến muộn.”
“Muộn còn hơn không.”
Tôi nói khẽ, rồi đưa tay ra.
Anh đeo nhẫn vào ngón tay tôi — ngón tay từng đeo nó suốt 365 ngày, rồi lại trống rỗng suốt 365 ngày khác.
Ánh sáng nến phản chiếu lên mặt nhẫn, lung linh như giọt nước mắt hạnh phúc.
Tôi tựa đầu vào vai anh, nghe anh thì thầm:
“Không còn hợp đồng nào nữa, An Nhiên. Chỉ còn anh và em.”
“Ừ… chỉ còn chúng ta.”
Trên bầu trời, pháo hoa bất ngờ nổ tung, rực rỡ sắc màu.
Tôi mỉm cười trong vòng tay anh, cảm giác như cả thế giới cuối cùng cũng bình yên.
Hết chương 15.