hợp đồng kết hôn 365 ngày

Chương 14: Gặp lại sau 365 ngày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một năm.

Ba trăm sáu mươi lăm ngày.

Một quãng thời gian đủ dài để người ta quên đi một gương mặt, một giọng nói. Nhưng với tôi, lại chẳng đủ để làm phai nhòa nụ cười của anh hôm chia tay — nụ cười yếu ớt, ẩn trong cơn mưa lạnh buốt.

Tôi rời thành phố vào một buổi sáng tháng Ba, khi những cánh hoa anh đào đầu tiên vừa chớm nở. Giữa cái hối hả của đô thị, tôi tìm đến một nơi yên tĩnh hơn – Đà Lâm, một thị trấn nhỏ bên bờ biển.

Ở đây, tôi nhận công việc giảng dạy tại một trung tâm kỹ năng mềm cho sinh viên mới ra trường. Không còn chạy theo deadline, không còn những cuộc họp căng thẳng hay tiếng bước chân dồn dập nơi hành lang công ty.

Chỉ có tiếng sóng, tiếng gió và những buổi chiều bình yên đến mức khiến tim người ta trống rỗng.

Mỗi sáng, tôi thường pha một tách cà phê, ngồi trước hiên nhà nhìn bình minh lên trên mặt biển. Có những hôm, tôi bật cười vì nghĩ đến việc trước đây mình từng thức trắng để hoàn thiện báo cáo cho anh — người đàn ông luôn yêu cầu mọi thứ phải hoàn hảo đến từng dấu chấm.

Bây giờ, tôi chỉ cần pha cà phê vừa miệng, không đắng quá, không ngọt quá.

Đôi khi, học trò hỏi tôi:

“Cô ơi, cô từng yêu ai chưa?”

Tôi khẽ cười:

“Từng chứ. Nhưng đôi khi yêu không phải là giữ lại, mà là dám buông tay.”

Mấy đứa nhỏ ngây ngô nhìn tôi, rồi cười khúc khích.

Chúng đâu hiểu được rằng, câu nói ấy là kết tinh của cả một năm dài tôi cố quên một người.

Buổi tối, tôi thích đi dạo dọc bãi biển.

Có lần, một cơn gió mạnh làm rơi chiếc nhẫn cưới tôi vẫn đeo trong túi áo khoác.

Tôi vội vàng cúi xuống nhặt, tim đập dồn dập như sợ đánh mất điều cuối cùng kết nối giữa tôi và anh.

Nhẫn lạnh.

Còn bàn tay tôi thì ấm.

Tôi ngước lên bầu trời, thì thầm:

“Anh Phong, anh sống tốt chứ?”

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng sóng vỗ đều đặn, như lời nhắc rằng mọi thứ trên đời này, dù từng dữ dội thế nào, cũng sẽ hóa bình yên.

(Phần 2/3 – Tin tức cũ, gương mặt quen)

Một buổi sáng tháng Tư, khi tôi đang chuẩn bị cho buổi học, cô bạn đồng nghiệp – Hân – hớt hải chạy vào phòng làm việc.

“An Nhiên, cậu xem này!”

Cô đưa tôi tờ tạp chí kinh doanh, chỉ vào bức ảnh trên trang bìa.

Tôi ngẩng lên, tim tôi như ngừng đập.

Đó là anh.

Trần Dật Phong – vẫn dáng người ấy, ánh mắt ấy, nhưng không còn vest đen và cà vạt chỉnh tề.

Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, nụ cười nhẹ hơn, ánh nhìn bình thản hơn xưa.

Bài báo có tiêu đề:

“Cựu tổng giám đốc D Group tái xuất sau một năm rút lui, lần này với vai trò nhà đầu tư giáo dục.”

Tôi đọc đi đọc lại đoạn mở đầu:

“Sau khi từ bỏ quyền điều hành D Group, Trần Dật Phong đã im lặng suốt một năm.

Mới đây, anh xuất hiện trở lại tại Đà Lâm – thị trấn ven biển – với dự án mở trường học phi lợi nhuận dành cho sinh viên nghèo.”

Đà Lâm.

Chính là nơi tôi đang sống.

Tôi thấy tim mình run lên, từng nhịp, từng nhịp.

Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa mong chờ.

Anh đến đây – sau một năm. Liệu có phải là trùng hợp?

Cả ngày hôm đó, tôi chẳng tập trung nổi.

Giọng học trò vang lên xa xăm, còn trong đầu tôi chỉ có hình ảnh người đàn ông ấy – người từng cầm tay tôi trong mưa, người nói rằng “Em là nơi duy nhất khiến trái tim này còn đập.”

Buổi chiều, tôi đến quán cà phê gần biển, quán tôi vẫn ghé mỗi khi cần yên tĩnh.

Khi cánh cửa gỗ bật mở, tôi nghe tiếng bước chân quen thuộc.

Người ấy bước vào, áo sơ mi trắng, quần âu giản dị.

Tôi sững người.

Dật Phong.

Anh nhìn thấy tôi, khựng lại một chút, rồi khẽ mỉm cười – nụ cười hiền lành mà tôi từng mơ gặp lại biết bao lần.

“Lâu rồi không gặp, An Nhiên.”

Tôi run lên, phải mất vài giây mới kịp đáp lại:

“Anh… đến đây từ khi nào?”

“Một tuần rồi. Anh nghe nói có một trung tâm dạy kỹ năng ở đây, có một cô giáo rất được học trò quý.”

Tôi cười gượng:

“Anh điều tra kỹ quá.”

“Không. Chỉ là… trùng hợp thôi.” – Anh nhìn ra ngoài cửa sổ – “Nhưng trùng hợp cũng là một phần của định mệnh, phải không?”

Tim tôi thắt lại.

Trùng hợp. Hay là anh đã tìm tôi suốt một năm qua?

(Phần 3/3 – 365 ngày trôi qua, trái tim vẫn chưa quên)

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, giữa tiếng sóng và mùi cà phê thơm nhẹ.

Khoảng cách giữa hai người chỉ một cánh bàn, nhưng lại xa như một đời.

“Anh Phong, anh vẫn ổn chứ?” – Tôi hỏi, giọng khẽ.

“Ổn. Chỉ là đôi khi thấy thiếu.”

“Thiếu gì?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm:

“Thiếu em.”

Tôi cười, dù khóe môi run rẩy:

“Một năm rồi, anh vẫn chưa quên sao?”

“Nếu có thể quên dễ dàng như thế, thì chắc anh không phải là Trần Dật Phong.”

Tôi im lặng.

Bên ngoài, trời bắt đầu hửng nắng, ánh sáng xuyên qua lớp cửa kính, rọi lên gương mặt anh.

Tôi chợt nhận ra, anh không còn là người đàn ông bị ám ảnh bởi quyền lực nữa.

Trong ánh mắt anh là sự bình yên mà trước đây tôi chưa từng thấy.

“Anh đến Đà Lâm… vì em sao?”

“Một phần.” – Anh mỉm cười – “Phần còn lại, vì lời hứa với chính mình. Anh từng nói sẽ bắt đầu lại – không phải vì tiền, không vì danh, mà vì muốn làm điều có ý nghĩa.

Nhưng khi bắt đầu dự án này, anh chỉ nghĩ đến một người.”

Tôi hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Người đó là ai?”

“Cô trợ lý từng ký hợp đồng kết hôn 365 ngày với anh.”

Tôi bật cười, mà nước mắt lại rơi.

“Anh nói như thể tất cả mới chỉ là hôm qua vậy.”

“Với anh, hôm qua, hôm nay hay 365 ngày qua… đều có một điểm chung – đều có em trong đó.”

Tôi quay đi, giấu giọt nước mắt trên khóe mi.

“Anh Phong, em đã nghĩ chúng ta kết thúc rồi.”

“Không. Chúng ta chỉ tạm dừng để học cách yêu đúng cách hơn.”

Anh nói, giọng trầm ấm, rồi đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ.

Tôi mở ra – bên trong là chiếc nhẫn cưới. Chính là chiếc tôi từng để lại trên bàn anh một năm trước.

“Anh giữ nó suốt thời gian qua.

Hợp đồng hết hạn rồi, nhưng trái tim anh vẫn còn hạn sử dụng.”

Tôi bật cười qua nước mắt.

Câu nói năm nào, giờ đây lại vang lên giữa nắng chiều rực rỡ, không còn là lời đau lòng, mà là một khởi đầu mới.

Hết chương 14.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×