Đêm buông xuống sớm hơn thường lệ. Căn phòng trọ nhỏ của Linh An chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt vào qua khung cửa sổ. Cô ngồi trên giường, lòng hồi hộp, lục cuốn sách cũ, chuẩn bị áp dụng những gì Hàn Thần đã dạy.
Chưa kịp định thần, một cơn gió lạnh lao qua phòng, làm rèm cửa tung bay. Linh An cảm giác có ai đó đang đứng ngay sau lưng. Cô quay lại… và thấy bóng đen mờ ảo, cao hơn người bình thường, đôi mắt đỏ quạch lóe lên như hố sâu hút linh hồn.
Tim cô nhói lên, nhưng cô không la hét. Nhớ lại lời Hàn Thần, cô hít sâu, khép mắt, hình dung vòng tròn ánh sáng xanh bao quanh mình. Một luồng năng lượng dịu dàng phát ra từ lòng bàn tay cô, rào chắn tạm thời giữa cô và linh hồn.
“Không được sợ… giữ vững tinh thần…” cô nhủ thầm.
Bóng đen tiến lại gần, giọng cười khàn khàn vang lên trong phòng, như tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn khác:
“Ngươi… đã ký hợp đồng… giờ sẽ là của ta…”
Linh An run rẩy, nhưng lần này không hoàn toàn hoảng loạn. Ngón tay cô run run vẽ những ký hiệu nhỏ trên sàn, giống như Hàn Thần đã dạy. Ánh sáng xanh lóe lên, linh hồn rít lên đau đớn, nhưng không rút lui.
Cô cảm giác cơ thể mình mệt nhoài, tim đập mạnh. Ánh sáng rực rỡ quanh cô bắt đầu nhạt dần, linh hồn cố gắng áp sát, như muốn xé nát rào chắn. Cô bất lực… cho đến khi cửa phòng bật mở.
Hàn Thần xuất hiện, tay giơ cao, một luồng năng lượng mạnh mẽ vút thẳng về phía linh hồn. Tiếng gió rít lên, bóng đen kêu lên vang rền, toàn thân xoay vặn như bị lực vô hình nén lại. Anh bước nhanh tới, ánh mắt không rời cô:
“Linh An, tập trung vào ta! Tin tưởng!”
Cô chớp mắt, nhìn anh, và trong khoảnh khắc đó, tất cả nỗi sợ tan biến. Lòng cô tràn đầy niềm tin vào Hàn Thần, và ánh sáng xanh từ lòng bàn tay cô bùng lên dữ dội, kết hợp với năng lượng từ anh, tạo thành một vòng tròn bảo vệ hoàn hảo.
Linh hồn rít lên lần cuối, biến mất trong làn khói đen, để lại căn phòng trống trải với mùi khét nhẹ và hơi lạnh rợn người. Linh An ngồi sụp xuống sàn, mồ hôi ướt đẫm trán, tim vẫn đập mạnh.
Hàn Thần hít một hơi dài, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng lần đầu xuất hiện: “Ngươi đã làm tốt… rất tốt. Nếu không có niềm tin, rào chắn sẽ không đủ mạnh.”
Linh An cúi đầu, vẫn run rẩy: “Anh… anh không sợ sao? Sao anh có thể mạnh đến vậy?”
Anh mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai cô, ấm áp mà chắc chắn: “Không phải không sợ… mà vì tôi phải bảo vệ ngươi. Khi người ta tin tưởng, sức mạnh sẽ vượt qua nỗi sợ.”
Cảm giác trong cô vừa sợ vừa ấm áp, một luồng cảm xúc lạ kỳ len lỏi vào tim. Đây không còn chỉ là kinh dị hay nguy hiểm nữa; đó là sự gắn kết, một sự tin tưởng sâu sắc với người đàn ông đứng trước mắt cô.
“Cảm ơn anh…” giọng cô run run, vừa thì thầm vừa chân thành.
Hàn Thần nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh trở lại, nhưng giọng nói dịu đi: “Ngươi cần nghỉ ngơi. Đêm nay chỉ là khởi đầu. Linh hồn đầu tiên xuất hiện… còn nhiều hơn nữa sẽ tới. Ngươi phải sẵn sàng.”
Linh An gật đầu, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hồi hộp. Cô nhận ra rằng, hợp đồng này không chỉ là nguy hiểm, mà còn là sợi dây liên kết cô với Hàn Thần, người duy nhất có thể giúp cô vượt qua bóng tối.
Đêm đó, khi cô nhắm mắt, hình bóng Hàn Thần xuất hiện trong giấc mơ, tay đưa ra trước mặt cô, ánh sáng xanh bao quanh, đẩy lùi bóng đen:
“Đừng sợ… ta luôn ở bên ngươi.”
Linh An mỉm cười trong mơ, cảm giác vừa sợ vừa an toàn, vừa kinh dị vừa ấm áp. Một sự bắt đầu đầy nguy hiểm, nhưng cũng là bước đầu cho mối liên kết không thể phá vỡ giữa cô và Hàn Thần.