hợp đồng linh hồn

Chương 5: Sợ hãi ban đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh An thức dậy với cảm giác mệt mỏi và căng thẳng. Mọi thứ từ đêm qua vẫn hiện hữu trong tâm trí cô: bóng đen, tiếng rít, ánh sáng xanh lóe lên, và đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh nhưng đầy dịu dàng của Hàn Thần. Cô ngồi trên giường, cố trấn tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập mạnh khi nhớ lại cảnh anh lao tới cứu mình.

Cô quyết định không thể chần chừ thêm nữa. Cô phải học cách đối phó với linh hồn – ít nhất là với những linh hồn nhỏ, không quá mạnh như đêm qua. Cô mở cuốn sách cổ, lần lượt ghi nhớ các ký hiệu mà Hàn Thần đã hướng dẫn.

Buổi chiều, Hàn Thần đến căn phòng trọ của cô. Anh mang theo một bộ đá pha lê nhỏ, phát ra ánh sáng xanh nhạt. “Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách kiểm soát linh hồn cấp thấp. Chúng yếu hơn, nhưng nếu không tập luyện, chúng sẽ làm ngươi hoảng loạn.” Anh nói, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng.

Linh An gật đầu, lòng vừa hồi hộp vừa tò mò. Anh đưa tay ra, giải thích cách hình dung vòng tròn năng lượng, cách tạo rào chắn bằng ý chí, và cách giao tiếp ngắn với linh hồn để không bị chiếm đoạt.

“Đầu tiên, tập trung vào hơi thở. Khi linh hồn xuất hiện, không la hét, không chạy trốn. Nhìn thẳng vào chúng, cảm nhận năng lượng, và điều hướng chúng bằng ý chí,” Hàn Thần hướng dẫn, giọng trầm nhưng mang sức mạnh thuyết phục.

Cô hít sâu, cố gắng làm theo. Chỉ vài phút sau, một bóng mờ nhỏ xuất hiện trong góc phòng. Linh An cảm giác tim mình nhói lên, chân tay run rẩy, nhưng cô nhớ lời anh dặn. Cô khép mắt, hít thở chậm, hình dung vòng tròn ánh sáng quanh cơ thể.

Bóng mờ tiến lại gần, giọng cười khàn khàn vang lên. Linh An run run giơ tay, ánh sáng xanh từ lòng bàn tay lóe lên, vòng tròn tỏa sáng mạnh hơn. Bóng mờ rít lên, vặn mình, nhưng không thể tiến thêm.

Hàn Thần đứng bên cạnh, nhìn cô chăm chú. “Tốt lắm… hãy tiếp tục duy trì niềm tin. Khi ngươi tập trung, linh hồn sẽ nghe theo.”

Cô mở mắt, ánh sáng xanh bao quanh cơ thể, và lần đầu tiên, cô cảm nhận được quyền lực của chính mình. Một phần nỗi sợ tan biến, thay bằng cảm giác hưng phấn kỳ lạ.

“Cảm giác… như tôi thực sự kiểm soát chúng,” Linh An thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Hàn Thần mỉm cười, hiếm hoi lắm mới thấy nụ cười ấm áp ấy. Anh cúi xuống gần cô, ánh mắt sắc nhưng dịu: “Ngươi đang tiến bộ. Nhưng đừng quên, sẽ có những linh hồn mạnh hơn xuất hiện. Ngươi phải đủ mạnh và đủ tỉnh táo.”

Tim Linh An nhói lên khi ánh mắt anh dừng lại ở cô lâu hơn bình thường. Một cảm giác vừa sợ vừa hứng khởi len lỏi, cô không thể phủ nhận: cô đang dần tin tưởng, thậm chí… dựa vào anh.

Đêm đó, linh hồn cấp thấp xuất hiện liên tục, nhưng lần này cô không sợ hãi như trước. Cô tập trung, vẽ vòng tròn bằng ý chí, và ánh sáng xanh lóe lên mạnh mẽ. Những bóng mờ rít lên, lùi dần, rồi biến mất.

Khi ánh sáng tắt, Hàn Thần tiến lại gần, đặt tay lên vai cô: “Ngươi đã làm tốt. Ban đầu, sợ hãi là điều bình thường. Nhưng khi vượt qua, ngươi sẽ nhận ra sức mạnh tiềm ẩn.”

Cô ngước lên nhìn anh, tim đập mạnh, vừa cảm phục vừa… xao xuyến. Cô không nói gì, chỉ cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh và ánh mắt dịu dàng mà hiếm khi anh dành cho người khác.

Khoảnh khắc yên lặng trôi qua, và Linh An biết rằng, không chỉ kỹ năng tâm linh của cô đang tiến bộ, mà một mối liên kết vô hình cũng hình thành giữa cô và Hàn Thần. Một sự tin tưởng sâu sắc, vừa mang lại sức mạnh, vừa khiến cô vừa sợ vừa khao khát gần anh hơn.

Và trong bóng tối, Linh An hiểu rằng, hành trình đối mặt với linh hồn chỉ mới bắt đầu, nhưng nhờ Hàn Thần, cô cảm thấy không còn đơn độc – mà ngược lại, vừa kinh dị, vừa ấm áp, vừa hồi hộp… vừa là khởi đầu cho một tình cảm nảy nở giữa hai người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×