Phòng làm việc của tòa án buổi sáng thật yên tĩnh. Ánh sáng xuyên qua cửa kính, rọi lên mặt bàn gỗ, nơi hai người từng là vợ chồng đang ngồi đối diện nhau — cách nhau chỉ một tờ giấy, nhưng lại xa đến cả đời.
Trên bàn, đơn ly hôn nằm ngay ngắn. Nét chữ của cô thanh mảnh, gọn gàng, còn của anh — mạnh mẽ, dứt khoát. Hai chữ ký cạnh nhau, như hai đường thẳng song song, mãi chẳng thể giao nhau.
Cô nhìn vào tờ giấy ấy rất lâu. Bút vẫn còn mùi mực mới, mùi của kết thúc.
“Tôi đã ký rồi.” – giọng cô khẽ vang, nghe như lời thở dài hơn là tuyên bố.
“Ừ.” – Anh đáp lại ngắn gọn, ánh mắt vẫn không rời màn hình điện thoại.
Cả cuộc hôn nhân ba năm của họ gói gọn trong hai âm tiết ấy — lạnh, trống rỗng, không một chút níu kéo.
Cô từng nghĩ, khi ly hôn, người ta sẽ khóc, sẽ cãi vã, sẽ trách móc. Nhưng giữa họ chỉ có im lặng. Có lẽ bởi nước mắt đã cạn, còn lòng tự trọng vẫn còn quá nhiều.
Khi bước ra khỏi tòa án, gió đầu mùa thổi nhẹ. Mái tóc cô bay rối trước gió, vài sợi lòa xòa trước mặt. Anh đi sau, khoảng cách vừa đủ để nghe tiếng giày cao gót của cô gõ xuống nền gạch — từng tiếng một, đều đặn, giống như nhịp tim anh đang cố che giấu.
“Cô định về đâu?” – Anh hỏi, giọng đều, gần như xã giao.
“Về nhà.”
“Căn hộ đó là của tôi.”
“Tôi biết. Tôi sẽ dọn đi sớm.”
Một làn gió thổi qua, cô kéo chặt áo khoác, mím môi. Câu nói tưởng chừng bình thường, nhưng từng chữ lại như lưỡi dao nhỏ, khứa vào tim.
Căn hộ đó từng là tổ ấm của họ. Anh mua nó năm đầu kết hôn, cô chọn rèm cửa, chọn tách cà phê, chọn cả khung ảnh cưới treo ngay phòng khách.
Giờ, tất cả đều chẳng còn thuộc về cô.
Buổi tối, cô ngồi giữa phòng khách trống trải. Những thùng giấy nằm la liệt quanh sàn. Mỗi món đồ được cô gói lại cẩn thận, như thể đang gói từng mảnh ký ức.
Bức ảnh cưới vẫn còn treo trên tường. Trong ảnh, anh mỉm cười hiếm hoi, tay đặt lên vai cô — dịu dàng, gần gũi.
Cô đứng lên, chạm tay vào mặt kính.
“Chúng ta đã từng hạnh phúc… phải không?”
Không ai trả lời. Chỉ có bóng đêm kéo dài và tiếng đồng hồ tích tắc.
Ngày họ yêu nhau, anh là giám đốc sáng giá của một công ty truyền thông lớn, còn cô chỉ là nhân viên PR mới vào nghề.
Cô nhớ lần đầu gặp anh — trong phòng họp, ánh nhìn anh lạnh và xa, nhưng khi thấy cô lúng túng trình bày, anh khẽ nhắc: “Hít sâu, đừng run.”
Chính khoảnh khắc ấy khiến cô tin rằng sau lớp vỏ lạnh lùng kia là một trái tim biết quan tâm.
Ba năm sau, họ cưới nhau. Rồi cũng ba năm sau, họ ly hôn.
Không cãi vã, không phản bội — chỉ là không còn tìm thấy tiếng nói chung.
Hay đúng hơn, là anh không còn chủ động nói với cô điều gì nữa.
Điện thoại rung lên.
Trên màn hình là tin nhắn từ anh:
“Ngày mai tôi đến lấy vài giấy tờ. Cô ở nhà không?”
Cô nhìn dòng chữ ấy rất lâu. “Cô” — không còn là “em”.
Cô gõ rồi xóa, gõ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ trả lời một chữ:
“Có.”
Tin nhắn gửi đi, tim cô trống rỗng.
Một cuộc hôn nhân tan vỡ, hóa ra lại không có cao trào, chỉ là sự im lặng lặng lẽ giết chết tất cả.
Sáng hôm sau, anh đến thật.
Anh vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt xám tro — phong thái chỉnh tề, ánh mắt lạnh như thể không có chuyện gì từng xảy ra giữa hai người.
Anh bước vào nhà, đứng giữa căn phòng giờ đã trống đến lạ.
“Cô dọn nhanh thật.” – anh nói, giọng khàn nhẹ.
“Ừ. Tôi không muốn để lại gì.”
Anh khẽ gật đầu, đi về phía bàn làm việc cũ, lấy vài tập hồ sơ. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc tách cà phê màu ngọc lam — tách cô từng tặng, nay đã nứt một đường nhỏ.
“Cái này…” – anh nói nhỏ.
“Vứt đi đi. Nó hỏng rồi.”
Cô nói thế, nhưng trong mắt lại ánh lên thứ gì đó — tiếc nuối, hay đau lòng, chính cô cũng không biết.
Anh định nói gì đó, nhưng rồi im. Chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa, mang theo mùi cà phê nhàn nhạt — thứ hương từng quen thuộc suốt ba năm.
Khi anh bước ra khỏi cửa, cô bỗng gọi:
“Lâm Trạch.”
Anh quay lại. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô gọi tên anh, không thêm họ, không thêm chức danh.
Giọng cô run nhẹ:
“Anh… có bao giờ hối hận không?”
Anh đứng im, một giây, hai giây… rồi lắc đầu.
“Không.”
Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát. Nhưng khi anh quay đi, ngón tay khẽ siết lại.
Bởi sự thật là — anh đã hối hận từ rất lâu rồi.
Cánh cửa khép lại, âm thanh vang lên khô khốc.
Cô đứng đó, lặng im, cho đến khi nước mắt rơi xuống bàn tay mình.
Đêm đó, cô mơ.
Trong giấc mơ, cô thấy anh ngồi bên cạnh, mỉm cười dịu dàng, nói câu mà cô chờ suốt bao năm:
“Anh xin lỗi.”
Nhưng khi cô tỉnh dậy, chỉ còn ánh sáng hắt qua rèm cửa và khoảng giường trống rỗng bên cạnh.
Ly hôn — hóa ra, chẳng cần tiếng cãi vã, cũng chẳng cần lý do.
Chỉ cần hai người cùng im lặng… là đủ để kết thúc một cuộc đời chung.