hợp đồng ly hôn, hợp đồng yêu lại

Chương 2: Ba tháng sau, gặp lại ở công ty mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba tháng sau ly hôn, cô chuyển nhà, đổi số điện thoại, cắt đứt mọi liên hệ.

Căn hộ mới nhỏ hơn, nhưng sáng sủa. Không có những bức ảnh cũ, không có mùi cà phê quen, cũng không còn những đêm chờ đợi tiếng chìa khóa xoay cửa.

Cô học cách sống một mình — đi siêu thị, nấu bữa tối, xem phim một mình, và cả học cách mỉm cười dù chẳng có ai để chia sẻ.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, như chưa từng có khoảng trống nào bị bỏ lại.

Chỉ là đôi khi, trong giấc ngủ chập chờn, cô vẫn mơ thấy anh ngồi bên cạnh, ánh mắt xa xăm, nói điều gì đó cô không nghe rõ.

Công việc mới đến với cô nhanh hơn dự tính.

Công ty Truyền Thông SENA – một trong những tập đoàn lớn nhất trong ngành, vừa tuyển nhân sự cho dự án quảng bá chiến dịch “Gia đình hạnh phúc” hợp tác với Bộ Văn hoá.

Với kinh nghiệm làm PR ba năm, cô được chọn sau ba vòng phỏng vấn khắt khe.

Ngày đầu đến nhận việc, cô mặc chiếc sơ mi trắng, váy bút chì đen, tóc búi gọn gàng.

Cô hít sâu trước cửa thang máy, tự nhủ:

“Mọi chuyện cũ đã qua rồi. Đây là khởi đầu mới.”

Thang máy dừng ở tầng 18 – phòng Marketing tổng hợp.

Cô bước ra, đón chào là không gian hiện đại, gọn gàng, nhân viên di chuyển liên tục giữa các dãy bàn.

“Chào cô, cô là nhân viên mới à?” – một cô gái tươi cười hỏi.

“Vâng, tôi là Minh Vy. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm.”

“Chào mừng nhé! Giám đốc điều hành bên mình sắp đến họp. Hôm nay anh ấy kiểm tra tiến độ dự án ‘Gia đình hạnh phúc’ đó, căng lắm.”

Giám đốc điều hành?

Cô chỉ gật nhẹ, không mảy may quan tâm. Trong lòng chỉ nghĩ đến công việc, cố gắng để mọi thứ thật ổn.

Buổi họp đầu tiên bắt đầu.

Căn phòng họp lớn, tường kính trong suốt, phản chiếu ánh sáng dịu của buổi sáng.

Minh Vy ngồi ở hàng ghế cuối, ghi chú tỉ mỉ từng nội dung.

Cánh cửa mở ra, mọi người đứng dậy.

Tiếng giày da vang đều, mạnh mẽ, quen thuộc đến mức cô cảm thấy lồng ngực khẽ thắt lại.

“Chào buổi sáng. Mọi người ngồi xuống.”

Giọng nói ấy — trầm, lạnh, từng khiến cô run lên trong những đêm mưa, giờ lại khiến bàn tay cô khẽ siết bút.

Cô ngẩng đầu.

Và rồi, mọi âm thanh như dừng lại.

Người đàn ông đứng trước bàn họp — áo sơ mi trắng, cà vạt xám, dáng cao và lạnh lùng — chính là Lâm Trạch.

Cô không biết mình đã nín thở bao lâu.

Mọi ký ức ba năm hôn nhân, ba tháng ly hôn, như một dòng phim tua nhanh trong đầu.

“Hôm nay, chúng ta sẽ rà soát tiến độ chiến dịch.” – Anh nói, giọng đều, ánh mắt lướt qua từng người.

“Bộ phận PR, ai là người phụ trách chính?”

Một giây lặng.

Trưởng phòng quay sang cô:

“Là Minh Vy, nhân viên mới.”

Ánh nhìn anh khựng lại trong khoảnh khắc.

Một thoáng — đủ để cô nhận ra điều gì đó trong mắt anh: ngạc nhiên, rồi lập tức bị thay thế bởi sự điềm tĩnh tuyệt đối.

“Được.” – Anh nói, giọng trầm xuống. – “Hy vọng cô Minh Vy sẽ làm tốt.”

Cô mím môi, khẽ đáp:

“Vâng, tôi sẽ cố gắng.”

Không ai nhận ra giọng cô run nhẹ.

Không ai biết hai người từng là vợ chồng.

Giữa căn phòng sáng đèn, họ chỉ là sếp và nhân viên — xa lạ, khách sáo, và đầy khoảng cách.

Buổi họp kéo dài suốt một giờ.

Mỗi lần anh lên tiếng góp ý, cô đều cố tránh nhìn thẳng.

Nhưng đôi khi, cô vẫn cảm thấy ánh mắt anh dừng lại ở mình lâu hơn mức cần thiết.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.

Cô còn ở lại thu dọn tài liệu.

Bất chợt, giọng anh vang lên sau lưng:

“Em...”

Cô sững người.

Đã lâu rồi, cô không nghe anh gọi mình như thế.

Anh im một lát, rồi sửa lại:

“Cô Minh Vy, cô có thể ở lại trao đổi thêm về dự án không?”

Cô quay lại, ánh mắt bình thản đến lạnh lùng:

“Tất nhiên. Tôi là nhân viên, nhiệm vụ của tôi là làm việc.”

Anh khẽ mím môi, gật đầu.

Phòng họp giờ chỉ còn hai người.

Không gian im ắng đến mức nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc.

Anh đứng bên cửa sổ, tay bỏ túi quần, ánh nắng chiếu lên gò má nghiêng nghiêng của anh.

“Ba tháng rồi.” – anh nói khẽ, không nhìn cô.

“Tôi không nhớ rõ.” – cô đáp, giọng trầm. – “Dù sao, quá khứ cũng chẳng có gì đáng nhắc.”

“Thật sao?” – Anh quay lại, ánh nhìn chạm vào mắt cô, sâu và khó đoán. – “Cả hôn nhân của chúng ta cũng chỉ là chuyện ‘chẳng đáng nhắc’ ư?”

Cô mím môi, cười nhạt:

“Chúng ta đã ký giấy rồi, anh quên sao? Mọi thứ giờ chỉ là kỷ niệm. Mà kỷ niệm thì… chẳng có giá trị trong công việc.”

Anh im lặng.

Một khoảng lặng dài trôi qua, rồi anh thở ra thật khẽ:

“Tôi không nghĩ sẽ gặp lại em ở đây.”

“Tôi cũng không nghĩ giám đốc điều hành của công ty này lại là anh.” – Cô nhấn mạnh chữ giám đốc điều hành, như nhắc rằng giữa họ bây giờ chỉ còn công việc.

Anh cười nhạt, ánh mắt thoáng buồn:

“Vậy thì xem như định mệnh... có khi còn dai dẳng hơn chúng ta tưởng.”

Cô khẽ cau mày, thu dọn giấy tờ.

“Nếu anh không có gì thêm, tôi xin phép về làm việc.”

Anh không ngăn, chỉ đứng nhìn theo.

Khi cô vừa đến cửa, giọng anh lại vang lên, trầm thấp:

“Minh Vy, tôi chưa từng quên.”

Cô dừng bước.

Một nhịp tim bỏ lỡ.

Nhưng rồi cô mỉm cười, không quay đầu:

“Đừng lo, tôi thay anh quên rồi.”

Cửa khép lại, tiếng gió lùa qua khe cửa mang theo mùi nước hoa nhạt.

Anh đứng đó thật lâu, ánh mắt dõi theo khoảng không nơi cô vừa biến mất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×