hợp đồng ly hôn, hợp đồng yêu lại

Chương 11: Điều khoản thứ hai – Những vết thương chưa kịp lành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tối ký “hợp đồng yêu lại”, An Nhiên trở về căn hộ với tâm trạng lẫn lộn.

Mưa Đà Lạt rơi lất phất trong trí nhớ cô, nhưng lần này, không còn là nỗi buồn đơn độc.

Bên trong, một phần cô mong chờ, nhưng phần khác vẫn cảnh giác.

Sáng hôm sau, công ty yêu cầu họ thực hiện buổi chụp hình quảng cáo cho chiến dịch.

Cả hai phải đứng gần nhau, phải nắm tay nhau, nhìn vào ống kính như một cặp đôi thực sự.

An Nhiên thở dài, chuẩn bị tinh thần.

Khi đứng trước ống kính, anh nhẹ nhàng nắm tay cô.

Không phải theo đạo diễn, không phải theo kế hoạch, mà là bản năng.

“Anh…” cô ngập ngừng.

“Không sao. Anh biết em sợ ánh mắt người khác,” anh thì thầm.

Cô liếc nhìn anh, lòng rung lên.

Anh hiểu, anh biết cách dịu đi nỗi sợ ấy, nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được sự cảnh giác trong mắt cô — vết thương chưa lành hoàn toàn.

Trong lúc tạo dáng, cô bất giác nhớ lại những tranh cãi, những đêm cô khóc một mình.

Anh nhận ra, và nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, vừa đủ để cô cảm nhận sự hiện diện mà không quá áp đảo.

“Anh xin lỗi,” anh nói khẽ, “về tất cả những gì đã qua. Anh biết anh từng làm em tổn thương.”

Cô khẽ gật, giọt nước mắt lăn trên má nhưng không rơi xuống.

Anh dùng ngón tay kéo nhẹ, lau đi, nụ cười dịu dàng:

“Anh sẽ không để em khóc lần nữa.”

Buổi chụp kết thúc, hai người rời studio.

An Nhiên bước ra trước, nhưng anh nắm tay cô lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn.

“Điều khoản thứ hai — ít nhất một lần mỗi tuần cùng ăn tối — bắt đầu từ bây giờ,” anh nói, đôi mắt nghiêm túc.

Cô cười khẽ:

“Anh đang dùng ‘hợp đồng’ để ép em đi ăn với anh sao?”

“Không ép. Anh muốn. Vì anh còn yêu em, và anh muốn chứng minh bằng hành động.”

Cô nhìn anh, lần đầu tiên sau nhiều tháng, thấy trái tim mình rung lên không chỉ vì nhớ mà còn vì niềm tin.

“Được. Nhưng chỉ là ăn tối thôi nhé.”

“Anh biết,” anh mỉm cười, kéo cô đi qua con phố đầy sương.

Trên đường đi, quá khứ và hiện tại hòa quyện.

Những kỷ niệm đau buồn giờ chỉ còn là bài học, những ánh mắt sợ hãi giờ đã nhường chỗ cho sự cẩn trọng và quan tâm.

Hai người bước cùng nhau, vừa thử thách bản thân, vừa khám phá cảm xúc chưa từng trải lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×