Sức nặng của bức ảnh cũ nát đè lên căn phòng. Lăng Phong siết chặt vai Mai Anh, đôi mắt hổ phách của anh không còn tia lạnh lùng thường thấy, mà chỉ còn sự hoang mang và một cơn thịnh nộ bị kìm nén.
"Nói cho tôi biết," Lăng Phong gằn giọng, giọng anh khản đặc. "Bức ảnh này... là ở đâu? Cô gái này là ai? Và tại sao... tại sao cô lại biết về Minh?"
Mai Anh nhìn vào bức ảnh, cô cố gắng chống lại sự choáng váng. Cô gái trong ảnh, với mái tóc ngắn và nụ cười rạng rỡ, khiến trái tim cô nhói đau.
"Khu chung cư Hướng Dương," cô thì thầm, nhận ra khung cảnh cũ kỹ phía sau. "Tôi... tôi đã sống ở đó cho đến năm 10 tuổi. Cô bé này là Chi. Cô bé hàng xóm."
Mai Anh đưa tay run rẩy chạm vào bức ảnh. Cô nhận ra một phần của ký ức đau thương đã bị cô khóa chặt. "Hạ Lam... nói gì với anh?"
"Hạ Lam không nói gì cả. Cô ta chỉ gửi bức ảnh này, bị xé rách ngay vị trí của cậu bé bên cạnh Chi. Cô ta muốn tôi nhớ lại. Cô ta muốn tôi nghi ngờ cô, Mai Anh."
Lăng Phong buông tay cô ra, lùi lại một bước, anh đưa tay ôm lấy đầu. Anh đang chiến đấu với một bức tường ký ức bị anh dựng lên suốt nhiều năm.
"Minh... em trai tôi. Mọi người nói cậu ấy bị mất tích, nhưng tôi không nhớ. Tôi không nhớ bất cứ điều gì trước năm 12 tuổi, ngoài cái chết của mẹ tôi," anh thì thào. "Tôi đã cố gắng tìm lại, nhưng mọi tài liệu về Minh đều bị hủy. Bố tôi đã không bao giờ nói về cậu ấy."
Mai Anh nhìn sự giằng xé của anh, cô hiểu ra. Sự lạnh lùng của Lăng Phong không chỉ là bản tính, mà là kết quả của một sang chấn tâm lý quá lớn.
"Lăng Phong, tôi xin thề," Mai Anh nói, giọng cô chân thành. "Tôi không biết anh có em trai tên Minh. Nhưng tôi biết Chi. Chi là bạn của tôi. Và Chi... đã chết trong một tai nạn."
Nghe thấy từ "tai nạn", Lăng Phong dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy vẻ bóp méo. "Tai nạn gì?"
Mai Anh nhắm mắt lại. Hình ảnh một ngày hè đổ về, nắng chói chang, mùi khét và tiếng la hét.
"Đó là một đêm mùa hè. Có một đám cháy nhỏ ở khu nhà kho cũ. Chi và... Chi và hai cậu bé khác đã lẻn vào đó để tìm đồ cũ."
Cô dừng lại, hơi thở cô nặng nề. "Khi lính cứu hỏa đến, họ chỉ đưa ra được Chi... và một cậu bé. Cậu bé còn lại... đã biến mất trong đám cháy. Chi bị bỏng nặng và qua đời vài tuần sau đó. Mẹ tôi cấm tôi nói về điều đó. Bà nói, đó là một bí mật khủng khiếp."
Lăng Phong lảo đảo. "Cậu bé còn lại..."
Mai Anh tiến đến gần, nhìn thẳng vào anh. "Anh Lăng Phong. Người được cứu ra... là anh. Chi là người đã đẩy anh ra ngoài. Và cậu bé biến mất... rất có thể là em trai anh."
Căn phòng như nổ tung trong im lặng. Lăng Phong nhắm mắt lại, một chuỗi hình ảnh chớp nhoáng xẹt qua tâm trí anh. Mùi khói, tiếng gọi tên, và hình ảnh Chi đang khóc, khuôn mặt lem luốc. Sau đó là sự im lặng tuyệt đối.
"Cô đang nói... tôi là người sống sót duy nhất. Và tôi đã bỏ rơi em trai mình?" Anh mở mắt, giọng anh đầy sự tự trách và đau đớn.
"Anh không bỏ rơi ai cả! Anh chỉ là một đứa trẻ! Anh bị sang chấn. Nhưng Lăng Phong, Hạ Lam biết điều này. Cô ta biết về Khu Hướng Dương, cô ta biết về Chi, và cô ta dùng nó để tấn công anh!"
"Hạ Lam... cô ta liên quan gì đến Chi?"
"Tôi không chắc," Mai Anh lắc đầu. "Tôi chỉ nhớ Chi rất sợ một cô bé lớn tuổi hơn, người luôn ghen tị với cô bé vì Chi luôn được hai cậu bé kia bảo vệ... Hạ Lam có thể là người đó."
Lăng Phong bước đến, anh nắm lấy bàn tay Mai Anh. Anh không siết chặt, nhưng sự nắm giữ đó mang tính quyết định. Anh đang cố gắng liên kết các mẩu ký ức của chính mình với lời kể của cô.
"Nếu tôi là người sống sót," anh nói, giọng anh đầy hận thù. "Và cô là người duy nhất biết Chi, người hàng xóm cũ... Cô có nghĩ rằng, Hạ Lam đã dàn dựng để chúng ta gặp nhau? Cô ta muốn cô trở thành người phụ nữ bên cạnh tôi để làm gì?"
Mai Anh nhận ra toàn bộ trò chơi. "Cô ta không muốn tôi hủy hoại dự án. Cô ta muốn tôi trở thành kẻ hủy hoại khi anh nhận ra tôi là một phần của quá khứ tội lỗi đó. Để anh phải lựa chọn: Mẹ tôi, hay sự thật."
"Và nếu Hạ Lam biết về em trai tôi," Lăng Phong tiếp tục, ánh mắt anh lóe lên tia sáng lạnh lùng của một nhà chiến lược. "Thì cô ta có thể biết nơi em trai tôi đang ở. Hoặc ít nhất, cô ta đã dàn dựng cái chết đó."
Anh nhìn Mai Anh, sự nghi ngờ vẫn còn đó, nhưng không thể che giấu nhu cầu tuyệt vọng của anh. "Tôi cần cô, Mai Anh. Cô là chiếc chìa khóa duy nhất. Cô phải dùng ký ức của mình để mở ra cánh cửa mà tôi đã phong tỏa suốt hai mươi năm. Chúng ta sẽ lật ngược thế cờ."
"Tôi có một điều kiện," Mai Anh nói, cô giữ vững sự kiên định. "Tôi sẽ giúp anh tìm lại em trai anh, và tôi sẽ giúp anh đánh bại Hạ Lam. Nhưng đổi lại, anh phải cho tôi biết sự thật về mẹ tôi. Tại sao anh lại mua tôi? Tại sao lại là 30 tỷ? Không chỉ để cứu mẹ tôi. Anh đã dùng số tiền lớn như vậy để mua một chiếc chìa khóa. Anh đã biết tôi có liên quan đến quá khứ của anh, đúng không?"
Lăng Phong nhìn thẳng vào mắt cô, sự lạnh lùng trở lại, nhưng không thể che giấu sự phức tạp trong ánh nhìn đó.
"Tôi không mua chiếc chìa khóa, Mai Anh. Tôi mua sự kiểm soát. Tôi đã điều tra cô. Tôi biết cô sống ở Khu Hướng Dương, và cô là con gái của một người nợ nần. Tôi đã tính toán mọi thứ. Tôi biết cô sẽ là người phụ nữ mạnh mẽ nhất để đứng bên cạnh tôi, nhưng tôi cũng cần cô để... dọn dẹp ký ức của tôi. Tôi đã hy vọng, sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi."
Anh đưa tay, vuốt nhẹ gò má cô, một hành động đầy mâu thuẫn.
"Và bây giờ, Hạ Lam đã buộc chúng ta phải cùng nhau đào mộ. Mai Anh, đừng phản bội tôi. Nếu cô là một phần của bí mật này, hãy nói cho tôi biết. Chúng ta đang ở trên một con thuyền. Nếu nó chìm, tất cả chúng ta sẽ chết."
Mai Anh gật đầu, cô hiểu rằng cô không còn đường lui. Cô là chiếc chìa khóa cho nỗi đau của anh.
"Được rồi. Chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi tôi và Chi hay chơi. Khu nhà kho cũ. Nếu em trai anh còn sống, hoặc có manh mối, nó sẽ ở đó."
Hai người nhìn nhau. Hợp đồng hôn nhân giờ đây đã chuyển thành một hiệp ước sinh tồn, được đóng dấu bằng một bí mật chết người từ quá khứ. Cả hai cùng có những vết thương, và chỉ có thể chữa lành bằng cách đối mặt với sự thật, cùng nhau.