hợp đồng mù quáng của tổng tài

Chương 9: Lằn Ranh Đỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự kiện ra mắt dự án, không khí trong dinh thự Lăng gia thay đổi một cách tinh tế. Lăng Phong vẫn là Tổng Tài lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng của anh giờ đây có một điểm mù: Mai Anh. Anh không còn ra lệnh cô tuân thủ Điều khoản 3, nhưng ngược lại, anh tự mình tìm kiếm sự hiện diện của cô. Anh làm việc trong phòng sách, và cô ngồi ở đó, đọc sách hoặc làm việc riêng. Họ ở bên nhau, nhưng trong sự im lặng được tạo ra bởi sự tôn trọng mới.

Sáng hôm sau, khi Mai Anh đang cùng Lăng Phong dùng bữa sáng, chuông điện thoại của cô vang lên. Đó là số của Bệnh viện Thiên Ý.

Mai Anh bắt máy, khuôn mặt cô giữ sự chuyên nghiệp, nhưng chỉ sau vài giây, nó hoàn toàn sụp đổ. Chiếc nĩa trên tay cô rơi xuống đĩa sứ, tạo ra tiếng loảng xoảng chói tai.

"Cô nói gì cơ? Tại sao lại ngừng điều trị? Chúng tôi đã thanh toán đủ tiền cho cả tháng này rồi!" Giọng Mai Anh run rẩy, cô gần như hét lên.

Giọng nói bên kia đầu dây đầy vẻ miễn cưỡng và sợ hãi: "Xin lỗi cô Lăng phu nhân. Có một sự cố về hồ sơ tài chính. Một khoản nợ cũ đã bị kích hoạt lại, và nó... nó phong tỏa toàn bộ tài khoản bảo lãnh của cô. Chúng tôi buộc phải rút các thiết bị hỗ trợ duy trì sự sống..."

"Không thể nào! Cha tôi đã ký giấy nợ với công ty nào? Số tiền là bao nhiêu?" Mai Anh ôm chặt lấy điện thoại, toàn thân cô tê dại.

"Nó... nó là một khoản nợ từ Tập đoàn K&H từ hai năm trước. Số tiền nhỏ thôi, nhưng lại được mua lại bởi một tổ chức thứ ba. Họ đã yêu cầu phong tỏa khẩn cấp, ngay lúc này. Thiết bị của bà nhà... sẽ phải ngắt trong một giờ nữa, nếu không có ai đến bảo lãnh trực tiếp."

Mai Anh cảm thấy cả thế giới quay cuồng. Cô biết, Hạ Lam và Vũ Hoàng đang trả đũa. Họ không tấn công Lăng Phong nữa; họ tấn công chính sinh mạng của cô. Họ đang chà đạp lên giới hạn cuối cùng của Mai Anh: mẹ cô.

Lăng Phong chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Anh đặt ly cà phê xuống, không một tiếng động, nhưng sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn mọi lời nói.

Mai Anh tắt điện thoại, nước mắt cô bắt đầu trào ra, nhưng cô không khóc. Cô sợ hãi tột độ đến mức không thể thở được.

"Họ... họ đang rút thiết bị của mẹ tôi," Mai Anh thì thầm, cô nhìn Lăng Phong bằng ánh mắt tuyệt vọng. "Một khoản nợ cũ... Hạ Lam đã mua nó. Họ muốn tôi phải hủy hoại buổi ra mắt, nhưng tôi đã không làm. Giờ họ muốn mẹ tôi phải trả giá."

Cô đứng dậy, định chạy ra khỏi phòng. "Tôi phải đến bệnh viện. Tôi phải nài nỉ họ. Phải tìm cách..."

Lăng Phong đột ngột nắm lấy cổ tay cô. Sức mạnh của anh khiến cô không thể nhúc nhích.

"Ngồi xuống," giọng anh lạnh buốt như băng, nhưng lại chứa đựng một cơn giận dữ rực cháy chưa từng thấy.

"Tôi không thể ngồi yên! Mẹ tôi..."

"Cô có nghĩ rằng, chạy đến đó và khóc lóc sẽ khiến bọn họ thay đổi quyết định không?" Lăng Phong gầm lên. "Cô nghĩ tôi đã dạy cô điều gì về quyền lực? Quyền lực không phải là sự nài nỉ. Quyền lực là sự hủy diệt."

Lăng Phong lấy điện thoại của anh. Mai Anh thấy bàn tay anh run lên vì giận dữ. Cơn thịnh nộ lần này không phải vì bị chạm vào danh dự, mà là vì bị chạm vào người thân.

Anh bấm một dãy số, không cần nhìn.

"Tổng giám đốc Bệnh viện Thiên Ý à? Tôi là Lăng Phong đây." Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng Mai Anh biết, đó là sự bình tĩnh trước cơn bão. "Ông có 5 phút để hoàn tác bất kỳ sự cố hành chính nào liên quan đến Lăng phu nhân. Nếu bất kỳ dây nối, thiết bị nào bị ngắt, hoặc nếu bà ấy phải chịu bất kỳ sự khó chịu nào, tôi thề rằng, trong vòng 24 giờ, tên ông sẽ bị xóa sổ khỏi ngành y tế. Không chỉ là bị sa thải. Mà là bị xóa sổ."

Anh không để người kia có cơ hội đáp lại. Anh tắt máy và gọi số tiếp theo.

"Trưởng phòng Hợp tác Đầu tư, phải không? Nghe rõ đây. Trong vòng 10 phút, tôi muốn công ty K&H bị sáp nhập. Không phải mua lại. Là sáp nhập cưỡng chế. Tôi muốn tất cả các tài sản của Hạ Lam và Vũ Hoàng trong công ty đó bị phong tỏa. Bắt đầu từ bây giờ, bất cứ ai, bất cứ công ty nào, dù lớn hay nhỏ, dù có liên quan hay không, nếu dám tái kích hoạt bất kỳ khoản nợ nào của gia đình Mai Anh, tôi sẽ hủy diệt họ."

Anh nói thêm một câu, giọng anh gần như là một lời thề độc: "Hãy đảm bảo rằng Hạ Lam hiểu rõ: Mẹ của Lăng phu nhân là lằn ranh đỏ của tôi. Cô ta đã vượt qua giới hạn của trò chơi."

Mỗi từ anh nói ra đều mang sức nặng của ngàn cân vàng. Mai Anh nhìn anh, hoàn toàn kinh ngạc. Đây không phải là người đàn ông đã ký hợp đồng với cô. Đây là một con thú dữ đang bảo vệ lãnh thổ của mình. Anh đang dùng toàn bộ đế chế của mình chỉ để bảo vệ mạng sống của mẹ cô, không phải vì hợp đồng, mà vì sự đồng cảm và bản năng bảo vệ.

"Xong rồi," Lăng Phong nói, anh đặt điện thoại xuống. Mồ hôi lạnh chảy trên thái dương anh.

Mai Anh vẫn chưa hết bàng hoàng. "Anh... anh vừa làm gì?"

"Tôi đã củng cố 'tài sản' của mình," anh đáp, quay lại vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng ánh mắt anh vẫn lộ ra sự lo lắng. "Bắt đầu từ hôm nay, mẹ cô sẽ được chuyển đến Bệnh viện Quốc tế Cửu Long, được điều trị bởi các chuyên gia hàng đầu của tôi. Tất cả chi phí đều do L&P chịu trách nhiệm. Không phải là tiền tôi cho cô, mà là chi phí duy trì tài sản của tôi."

Anh đứng dậy, nhìn Mai Anh.

"Họ tấn công cô bằng điểm yếu, Mai Anh. Và tôi đã biến điểm yếu đó thành sức mạnh của tôi. Bây giờ, cô không còn phải lo lắng về việc mất mẹ nữa."

Nước mắt Mai Anh cuối cùng cũng rơi xuống. Không phải vì sợ hãi, mà vì sự biết ơn và một cảm xúc phức tạp khác. Cô đã quen với sự kiểm soát bằng tiền, nhưng đây là sự kiểm soát đi kèm với sự bảo vệ tuyệt đối.

Cô bước đến, không nói lời nào, và ôm chặt lấy anh. Lăng Phong cứng đờ, nhưng anh không đẩy cô ra.

"Cảm ơn anh, Lăng Phong," cô thì thầm. "Anh đã làm điều mà tiền không thể mua được."

Lăng Phong ôm lại cô một cách miễn cưỡng, anh ghét sự yếu đuối này. "Đừng quên," anh nói. "Điều 1: Tuân thủ. Bây giờ, cô phải báo cáo lại cho tôi về mọi thứ cô làm, mọi người cô gặp. Đây không phải là tự do, đây là sự an toàn. Cô đã chính thức trở thành mục tiêu của tôi, và cô cần một tấm khiên mạnh hơn."

Mai Anh gật đầu, vùi mặt vào ngực anh. Lần đầu tiên, cô cảm thấy an toàn tuyệt đối, không phải vì tiền của Lăng Phong, mà vì quyền lực anh đã dùng để che chở cho cô.

Sau đó, Quản gia Tần bước vào, khuôn mặt ông đầy vẻ lo lắng. "Tổng Tài, có một vấn đề. Cô Hạ Lam vừa rời khỏi trụ sở K&H. Cô ấy đã gửi một bức thư cho Tổng Tài. Thư tay."

Lăng Phong nhận lấy lá thư. Mở ra, anh thấy bên trong là một bức ảnh cũ.

Đó là bức ảnh chụp ba đứa trẻ: một cậu bé và một cô bé đang ôm nhau, và một cậu bé khác đứng phía sau, nhìn trộm. Bức ảnh bị xé rách một cách thô bạo ở giữa.

Lăng Phong nhìn bức ảnh, khuôn mặt anh tái mét. Anh nhận ra mình. Cậu bé đứng sau chính là anh. Cậu bé và cô bé bị xé rách...

Lăng Phong quay sang Mai Anh, đôi mắt hổ phách của anh đầy sự nghi ngờ và hoang mang tột độ.

"Cô... Hạ Lam nói, cô là bạn cũ của cô ta. Cô ta nói, cô là người duy nhất biết được bí mật về... người anh em bị mất tích của tôi."

Mai Anh nhìn bức ảnh. Khuôn mặt cô cũng trắng bệch. Cô nhận ra cô gái trong ảnh. Đó là cô bé hàng xóm cũ, người đã biến mất. Nhưng người anh em bị mất tích của Lăng Phong?

"Tôi... tôi không hiểu," Mai Anh lắp bắp.

Lăng Phong túm lấy vai cô. "Cô đang nói dối. Cô ta đang đe dọa tôi bằng những điều cô ta không nên biết. Mai Anh, nói cho tôi biết, Hạ Lam là ai đối với cô, và ai là người trong bức ảnh này?"

Một bí mật đen tối từ quá khứ chung của họ, mà Mai Anh hoàn toàn không biết, đã được Hạ Lam khai thác.

Lằn ranh đỏ đã bị phá vỡ, và cuộc chơi đã chuyển từ tiền bạc sang sự thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×