Bảy giờ tối. Ánh đèn đường lờ mờ hắt qua cửa sổ căn hộ thuê cũ kỹ, chẳng đủ sưởi ấm cho cái lạnh buốt giá đang bao trùm lấy An Nhược Hi. Cô ngồi trong bóng tối, tay nắm chặt tờ giấy báo nợ màu trắng, sắc mặt tái nhợt như thể cô vừa chứng kiến máu.
“Mười lăm tỷ…” Cô lẩm bẩm, âm thanh khàn đặc, giống như tiếng nghiến răng của số phận.
Công ty thiết kế nội thất Đóa Sen mà cha mẹ cô gầy dựng ba mươi năm đang nằm trên bờ vực sụp đổ, bị nuốt chửng bởi khoản nợ khổng lồ từ một vụ đầu tư sai lầm. Cô, một nhà thiết kế tài năng và đầy kiêu hãnh, giờ đây chỉ còn là cô gái bị dồn vào chân tường, phải bán hết mọi thứ có thể để giữ lại chút hơi tàn của gia đình. Nhưng mười lăm tỷ không phải là con số có thể kiếm được trong một sớm một chiều.
Hôm nay là hạn chót. Những kẻ đòi nợ đã gửi đến một thông điệp cuối cùng, lạnh lùng và tàn nhẫn: Nếu không có tiền trước bình minh, tài sản sẽ bị tịch thu, và tệ hơn là cô sẽ phải chịu trách nhiệm thay cho cha mẹ.
Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên. Một số lạ, không có tên.
“Cô An Nhược Hi?” Giọng nói bên kia đầu dây trầm thấp, gọn gàng, mang theo một sức nặng vô hình. “Tôi là thư ký của Tổng tài Cố. Ông ấy có một đề nghị đặc biệt cho cô. Đây là cơ hội cuối cùng để cô giải quyết khoản nợ.”
“Đề nghị gì?” Nhược Hi hỏi, tim đập thình thịch như đánh trống. Cô biết rõ, cái gọi là "đề nghị" từ những nhân vật đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn này luôn đi kèm với cái giá phải trả không hề rẻ.
“Đến tập đoàn Hách Triều, tầng cao nhất, phòng Tổng tài. Một tiếng nữa.”
Cúp máy, Nhược Hi nhìn mình trong gương. Đôi mắt từng rực cháy bởi niềm đam mê thiết kế giờ đây chỉ còn sự kiệt sức và một tia hy vọng mỏng manh. Cô mặc lên chiếc váy đen đơn giản nhất, giữ lại sự trang trọng cuối cùng của một tiểu thư khuê các đang thất thế, và bước ra khỏi cánh cửa, bước vào định mệnh.
Tập đoàn Hách Triều. Biểu tượng quyền lực và tài chính của cả thành phố. Nhược Hi gần như ngạt thở khi thang máy kính trong suốt đưa cô lên tầng 99. Thành phố bên dưới trở nên nhỏ bé và im lặng, còn cô thì đang tiến vào thế giới của kẻ thống trị.
Cánh cửa gỗ mun nặng nề mở ra, và Nhược Hi bước vào căn phòng Tổng tài rộng lớn, nơi ánh đèn chỉ tập trung vào một chiếc bàn làm việc bằng kính đen, nơi một người đàn ông đang ngồi.
Cố Hàn Bách.
Chỉ cần nhìn thấy anh, Nhược Hi đã hiểu tại sao người ta gọi anh là "Băng Sơn không thể chạm tới." Anh mặc bộ âu phục màu than chì, đường nét khuôn mặt như tạc tượng, hoàn hảo đến mức lạnh lùng. Ánh mắt anh không hề ngước lên, nhưng Nhược Hi vẫn cảm nhận được sự áp bức từ luồng khí lạnh lẽo bao trùm căn phòng.
“Ngồi đi, cô An.” Giọng anh vang lên, trầm và vang, không có chút cảm xúc thừa thãi nào.
Nhược Hi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thẳng lưng, cố giữ vẻ bình tĩnh. Cô đặt tay lên bàn, cảm nhận sự lạnh lẽo của mặt kính. Giữa họ, chỉ có một tập hồ sơ mỏng và một cây bút máy mạ vàng.
Hàn Bách cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt phượng sắc bén như dao mổ, quét qua Nhược Hi từ đầu đến chân, khiến cô cảm thấy trần trụi.
“Vào thẳng vấn đề.” Anh mở tập hồ sơ. “Khoản nợ mười lăm tỷ của gia đình cô. Tôi có thể thanh toán toàn bộ.”
Trái tim Nhược Hi nhảy lên một nhịp. Cô biết, đã đến lúc phải nghe đến cái giá.
“Điều kiện là gì?”
Hàn Bách đẩy tập hồ sơ sang phía cô. Đó không phải là hóa đơn, mà là một bản hợp đồng.
“Hợp đồng hôn nhân.” Anh nói, thản nhiên như đang gọi một ly cà phê. “Thời hạn: Bảy mươi lăm ngày.”
Nhược Hi nhíu mày. “Hợp đồng hôn nhân giả? Để ổn định quyền thừa kế? Tôi có thể đóng vai vợ anh ở các sự kiện, tham gia vào các bữa tiệc xã giao.”
Hàn Bách cười khẩy, một nụ cười đầy sự khinh miệt và chiếm hữu.
“Ngây thơ. Hôn nhân giả, nhưng thân mật thật.” Anh nhấn mạnh từng chữ, giọng nói mang theo một sự bá đạo không thể chối từ. “Trong bảy mươi lăm ngày này, cô là phu nhân Cố. Cô phải sống cùng tôi, và phải đáp ứng mọi yêu cầu của tôi trên giường. Sau khi tôi hoàn thành mục tiêu thừa kế, hợp đồng chấm dứt. Cô nhận mười lăm tỷ, cộng thêm một khoản bồi thường danh dự mười tỷ, và biến khỏi cuộc đời tôi mãi mãi.”
Toàn bộ máu trong người Nhược Hi như dồn lên não. Cô cảm thấy sự sỉ nhục cháy bỏng trên khuôn mặt.
“Anh điên rồi!” Cô bật dậy, đập tay xuống bàn. “Anh nghĩ tôi là loại phụ nữ gì? Bán thân đổi lấy tiền? Tôi thà để công ty phá sản!”
Hàn Bách vẫn bình thản dựa vào lưng ghế da. Anh cầm lấy điện thoại bàn, bấm một dãy số.
“Tống Thiên Minh? Ra tay đi. Bắt đầu ngay bây giờ.”
Nhược Hi sững sờ. “Anh làm gì vậy?”
Anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương. “Tôi vừa gọi cho người quản lý khoản nợ của gia đình cô. Nếu cô không ký, mười phút nữa, cha mẹ cô sẽ nhận được lệnh khởi tố vì tội lạm dụng tín dụng. Họ sẽ phải vào tù, và cô sẽ phải chứng kiến mọi thứ sụp đổ. Cô có thể giữ lại lòng tự trọng của mình, cô An Nhược Hi. Nhưng cô sẽ mất tất cả, kể cả người thân.”
Cố Hàn Bách đã chặn hết mọi con đường sống của cô. Anh ta không chỉ muốn cô, mà còn muốn nghiền nát sự kiêu hãnh của cô.
Nhược Hi nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, rồi nhìn vào đôi mắt sắc như băng của anh. Cô thấy mình không có lựa chọn. Tiền bạc, sự sống còn, hay lòng tự trọng trống rỗng trong căn phòng giam lạnh lẽo?
Cô run rẩy ngồi xuống.
“Được.” Giọng cô nhỏ như tiếng thở hắt ra, nhưng kiên quyết. “Tôi chấp nhận. Nhưng tôi có một điều kiện.”
Hàn Bách nhếch mép, ra hiệu cho cô nói.
“Sau bảy mươi lăm ngày, anh phải đảm bảo rằng Tống Thiên Minh, hay bất kỳ ai khác, sẽ không bao giờ làm phiền đến gia đình tôi nữa. Đổi lại, tôi sẽ làm một phu nhân Cố hoàn hảo, trên mọi phương diện.”
Hàn Bách gật đầu, sự hài lòng thoáng qua trong mắt anh.
“Giao kèo tối cao. Rất hợp lý.” Anh đẩy cây bút máy mạ vàng về phía cô. “Ký tên đi, và cô sẽ có mọi thứ cô muốn. Kể cả một người chồng chỉ thuộc về riêng cô trong 75 ngày ngắn ngủi này.”
Nhược Hi cắn môi, máu tanh xộc lên khoang miệng. Cô cầm cây bút, đặt tên mình, An Nhược Hi, xuống cuối bản hợp đồng, cảm thấy như mình vừa bán đi linh hồn và thể xác cho quỷ dữ. Ngày hôm nay là ngày 1 tháng 3. Hợp đồng này sẽ chấm dứt vào ngày 15 tháng 5.
Bảy mươi lăm ngày.
Cô ngước lên, đối diện với Cố Hàn Bách, giờ đây đã là chồng hợp đồng, là chủ nợ, và là cơn ác mộng ngọt ngào nhất của cô.