hợp đồng thân mật bảy mươi lăm ngày

Chương 2: Cánh Cổng Bán Nguyệt và Đêm Thân Mật Bắt Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bản hợp đồng nằm trên bàn Tổng tài, chữ ký của An Nhược Hi vẫn còn hơi mực. Cô đứng dậy, đôi chân cứng đờ và lạnh buốt, cảm giác như mình không còn trọng lượng nữa. Người vừa ký tên là cô, nhưng linh hồn lại vừa bị đóng băng, nhốt lại trong một chiếc hộp ký gửi cho Tổng tài quyền lực trước mặt.

Cố Hàn Bách không hề nhúc nhích. Anh chỉ phẩy tay.

“Lâm Tấn sẽ lo liệu.” Anh nói, ánh mắt lạnh nhạt như đã đạt được một món đồ chơi đắt tiền. “Số tiền đã được chuyển vào tài khoản định danh của cha cô. Mọi vấn đề pháp lý về nợ nần đều đã được giải quyết. Cô An, giờ cô là phu nhân Cố.”

Thư ký Lâm Tấn, người luôn đứng im lặng như một bức tượng, bước đến. Anh ta cúi đầu chào Nhược Hi một cách cung kính, nhưng sự cung kính đó chỉ càng làm nổi bật vai trò mới của cô: một món hàng được giao dịch.

“Phu nhân, mời đi lối này. Tôi sẽ đưa cô đến Phủ Bán Nguyệt.”

Nhược Hi không nói một lời, lặng lẽ bước theo Lâm Tấn ra khỏi văn phòng áp lực kia. Khi cánh cửa đóng lại, cô nghe thấy tiếng Cố Hàn Bách gọi điện thoại, giọng nói lại trở về sự lạnh lùng, dứt khoát của một vị Tổng tài đế quốc. Màn kịch đã hạ, và cô chỉ là một diễn viên vừa hoàn thành cảnh quay của mình.

Chiếc xe Maybach màu đen lướt đi trong đêm. Lâm Tấn đưa cho cô một chiếc điện thoại mới.

“Đây là số điện thoại riêng của Tổng tài. Cô phải luôn giữ liên lạc. Chiếc xe này sẽ đưa cô đến dinh thự chính của Tổng tài, Phủ Bán Nguyệt. Từ giờ đến hết ngày 15 tháng 5, đó là nơi ở của cô.”

Phủ Bán Nguyệt. Nhược Hi từng nghe về nơi đó – một công trình kiến trúc cổ điển tọa lạc trên đỉnh đồi Bán Nguyệt, nơi được ví như thiên đường tách biệt khỏi thành phố. Nó không chỉ là nơi ở, mà còn là biểu tượng của quyền lực và sự kín đáo của gia tộc Cố.

Khi chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt chạm khắc tinh xảo, Nhược Hi thấy mình đang đối diện với một tòa lâu đài thật sự. Ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ các ô cửa sổ cao vút, tạo nên một vẻ đẹp lộng lẫy nhưng lạnh lẽo, hệt như người chủ của nó.

Bên trong, sự xa hoa đến mức ngột ngạt. Sàn đá cẩm thạch trắng, cầu thang xoắn ốc kiểu châu Âu, những bức tranh sơn dầu đắt giá… Mọi thứ đều tinh xảo, trật tự, và không có một chút hơi ấm của gia đình.

Người quản gia đón cô là dì Mai, một phụ nữ trung niên gương mặt nghiêm nghị. Dì Mai nhanh chóng đưa Nhược Hi lên tầng cao nhất, nơi được gọi là 'Cánh Tây Chủ Nhân'.

“Đây là phòng ngủ chính, thưa phu nhân. Tất cả đồ đạc của cô đều đã được chuyển đến, thư ký Lâm Tấn đã chỉ đạo mua sắm toàn bộ đồ dùng và quần áo cần thiết cho cô.” Dì Mai nói, giọng điệu chuyên nghiệp, không hề có chút thân thiết nào.

Nhược Hi bước vào căn phòng. Nó lớn hơn cả căn hộ cũ của cô. Chiếc giường King Size màu đen tuyền được phủ ga trải giường lụa màu bạc, đối diện là cửa sổ kính lớn nhìn ra thành phố. Trên chiếc bàn trang điểm, các loại mỹ phẩm và trang sức đều là thương hiệu hàng đầu thế giới.

Tất cả đều được chuẩn bị hoàn hảo, như thể Cố Hàn Bách đã dự liệu được cô sẽ phải ký bản hợp đồng này từ lâu.

“Cô Cố, cô cần chuẩn bị. Tổng tài sẽ về muộn hơn một chút. Nếu cô cần gì, cứ gọi tôi qua điện thoại nội bộ.” Dì Mai nói, rồi lịch sự rời đi.

Nhược Hi ngã xuống chiếc ghế sofa da, mệt mỏi cùng cực. Mới vài giờ trước, cô còn là An Nhược Hi đang gồng mình cứu gia đình. Giờ đây, cô là Phu nhân Cố, một danh phận không hơn một con rối cao cấp, được mua bằng 15 tỷ, và được định giá thêm 10 tỷ nếu cô ngoan ngoãn hoàn thành vai trò 'thân mật'.

Cô nhìn chiếc váy đen cô đang mặc – tàn tích cuối cùng của sự kiêu hãnh. Cô buộc phải bỏ nó ra.

Bước vào phòng tắm, Nhược Hi ngâm mình trong bồn nước nóng, cố gắng xua đi sự lạnh lẽo đang ăn mòn từ bên trong. Cô nhắm mắt lại, cố gắng thuyết phục bản thân: Đây là công việc. Đây là sự hy sinh cho cha mẹ. Chỉ 75 ngày thôi.

Cô bước ra, quấn chiếc áo choàng lụa mềm mại. Trên giường là một chiếc váy ngủ lụa mỏng màu kem, tinh tế nhưng cũng đầy khiêu khích. Dì Mai đã chuẩn bị nó. Nó được thiết kế để phục vụ mục đích duy nhất của bản hợp đồng.

Nhược Hi nuốt nước bọt, hai tay siết chặt áo choàng. Cô phải mặc nó. Cô không có quyền từ chối.

Đúng 11 giờ đêm.

Cánh cửa phòng ngủ chính đột ngột mở ra.

Cố Hàn Bách đứng đó, vẫn bộ âu phục than chì, nhưng cà vạt đã được nới lỏng, hai cúc áo sơ mi trên cùng được mở, để lộ xương quai xanh nam tính và một phần cơ ngực rắn chắc. Anh mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, cùng với một luồng áp lực mạnh mẽ hơn cả khi anh còn ở văn phòng.

Anh đóng cửa lại. Tiếng "cạch" khô khốc vang lên, dường như cắt đứt Nhược Hi khỏi thế giới bên ngoài.

Anh không nói một lời nào. Anh đi thẳng đến tủ rượu mini, rót cho mình một ly rượu mạnh không đá. Sau đó, anh xoay người, tựa lưng vào quầy bar, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy Nhược Hi.

Cô đứng cách anh năm mét. Ánh đèn phòng ngủ mờ ảo càng làm tăng thêm vẻ nguy hiểm trên gương mặt anh và làm nổi bật đường cong cơ thể cô qua lớp áo choàng lụa.

“Mặc áo choàng làm gì?” Giọng Cố Hàn Bách trầm khàn, mang theo sự mệt mỏi của công việc, nhưng cũng đầy sự lạnh nhạt và đòi hỏi.

Nhược Hi cảm thấy bị sỉ nhục. Cô không phải đang ở nhà, cô đang ở trong buồng giam của riêng anh.

“Tổng tài Cố, tôi đã hoàn thành nghĩa vụ của mình bằng việc ký hợp đồng.” Cô cố giữ giọng bình tĩnh, dù lòng bàn chân đang lạnh cóng. “Tôi không nghĩ mình cần phải trần trụi để chào đón anh.”

Cố Hàn Bách cười nhạt. Anh đặt ly rượu xuống, tiếng kính chạm vào mặt quầy vang lên khô khốc.

“Cô quên điều khoản thứ ba à, phu nhân Cố? Đến khi hợp đồng kết thúc, thân thể và thời gian của cô hoàn toàn thuộc về tôi.” Anh bước đến gần, mỗi bước chân đều mang theo sự áp bức khiến Nhược Hi lùi lại theo bản năng.

“Tôi không cần cô chào đón. Tôi cần cô hoàn thành vai trò của mình.”

Anh dừng lại, chỉ còn cách cô một gang tay. Hơi thở lạnh lẽo mang theo mùi rượu vang thoang thoảng phả vào mặt cô. Anh vươn tay, không phải là một sự vuốt ve dịu dàng, mà là một sự kiểm soát dứt khoát. Ngón tay anh lạnh buốt, từ từ lướt qua xương quai xanh, kéo nhẹ dây thắt lưng áo choàng của cô.

“Đừng sợ, An Nhược Hi.” Anh thì thầm, giọng nói trầm khàn như tiếng đàn cello trong đêm tối. “Đây là sự khởi đầu của 75 ngày chúng ta buộc phải ở bên nhau. Cô đã bán mình cho tôi. Đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”

Chiếc áo choàng lụa tuột xuống, rơi thành một đống vải mềm mại dưới chân cô. Nhược Hi đứng trần trụi dưới ánh mắt dò xét, chiếm hữu của Tổng tài Cố. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cái chạm đầu tiên, cái chạm không chỉ làm cô run rẩy vì lạnh, mà còn vì sự kinh hãi và một chút kích thích tội lỗi không thể kiểm soát.

"Ngày đầu tiên." Cố Hàn Bách tuyên bố, giọng nói trở nên khàn đặc và gấp gáp. Anh nâng cằm cô lên, ép cô phải đối diện với ánh mắt cháy bỏng và đầy dục vọng của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×