Sáng hôm sau, An Nhược Hi thức dậy với một quyết tâm mới. Cô đã mệt mỏi với việc bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc của Cố Hàn Bách. Cô cần phải nắm quyền kiểm soát một điều gì đó – đó là dự án Starlight và sự thật về Cố Dao. Việc anh bảo vệ cô công khai không phải là tình yêu, mà là sự chiếm hữu độc đoán. Cô phải tìm ra chìa khóa giải thoát trước khi hợp đồng kết thúc.
Cô đến văn phòng làm việc tạm thời của mình, một góc khuất trong Phủ Bán Nguyệt, nơi cô dành phần lớn thời gian cho thiết kế. Điện thoại của cô rung lên, là một tin nhắn từ Lâm Khải: "Tôi biết cô đang gặp vấn đề với việc tìm kiếm nhà thầu xây dựng chính. Họ từ chối hợp tác vì e ngại Hách Triều. Cho phép tôi giúp cô. Một bữa trưa tại quán cà phê cũ? Giờ là lúc cô nên hành động cho bản thân mình."
Lâm Khải đã chạm đúng vào điểm yếu của cô. Dự án đang bị đình trệ. An Nhược Hi biết rõ việc gặp Lâm Khải là mạo hiểm và là sự phản bội đối với hợp đồng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô cần hoàn thành dự án này để lấy lại chút lòng tự trọng cuối cùng.
Cô quyết định gặp anh. Cuộc gặp diễn ra tại một quán cà phê yên tĩnh, xa lạ. Lâm Khải không vòng vo.
"Cố Hàn Bách đang biến cô thành một con chim hoàng yến trong lồng vàng," Lâm Khải nói thẳng, ánh mắt đầy sự cảm thông. "Hắn cho cô vật liệu, nhưng không cho cô quyền thi công. Tôi có thể cung cấp nhà thầu tốt nhất, những người không sợ hãi quyền lực của Hách Triều."
"Điều kiện là gì?" Nhược Hi hỏi, giọng nói cảnh giác. Cô biết rõ không có bữa trưa nào miễn phí trong giới thượng lưu này.
Lâm Khải nhếch mép cười, nụ cười của một kẻ săn mồi lịch lãm. "Đổi lại, tôi muốn cô cung cấp cho tôi một số thông tin nhỏ về những cuộc họp kín của Cố Hàn Bách với Hội đồng quản trị. Những thông tin không gây tổn hại đến Hách Triều, chỉ giúp tôi hiểu rõ đường đi nước bước của anh ta. Cô giúp tôi kiểm soát anh ta, cô sẽ có được sự tự do của mình."
Đây là một lời đề nghị mạo hiểm tột độ. Nó không chỉ là phá vỡ hợp đồng, mà là phản bội sự tin tưởng (dù méo mó) mà Cố Hàn Bách dành cho cô. Cô im lặng một lúc lâu.
"Tôi không phải là gián điệp," Nhược Hi từ chối. "Tôi sẽ không bao giờ phản bội anh ấy, ngay cả khi chúng tôi chỉ có một hợp đồng."
Lâm Khải nhún vai: "Vậy thì, hãy để tôi giúp cô không điều kiện. Tôi chỉ mong cô nhớ rằng, tôi là người duy nhất nhìn thấy giá trị của An Nhược Hi, không phải giá trị hợp đồng của Phu nhân Cố." Lời nói của anh ta làm Nhược Hi rung động. Anh ta đưa cho cô thông tin về nhà thầu và dặn cô hãy suy nghĩ lại về lời đề nghị của mình.
Sau cuộc gặp, An Nhược Hi về lại Phủ Bán Nguyệt. Cô cảm thấy tội lỗi và căng thẳng. Cô quyết định sử dụng thời gian còn lại để tìm hiểu về Cố Dao. Cô biết chỉ có Tư Nhiên mới có thể giúp cô điều này.
Tối đó, sau khi chắc chắn Cố Hàn Bách đã rời khỏi dinh thự để đi dự một bữa tiệc xã giao, Nhược Hi lẻn vào phòng làm việc riêng của anh. Căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo, toát lên sự kiểm soát tuyệt đối.
Cô tìm kiếm ở mọi ngóc ngách, cuối cùng cô tìm thấy một chiếc hộp gỗ mun nằm dưới đáy tủ sắt. Cô cẩn thận mở khóa, bên trong là những đồ vật cũ kỹ: Một chiếc khăn quàng cổ màu xanh ngọc đã cũ, một tấm ảnh chụp một cô gái trẻ trung, rạng rỡ đang ôm một cậu bé Cố Hàn Bách gầy gò, và một quyển nhật ký đã ngả vàng.
Cô bắt đầu đọc. Từng nét chữ trong nhật ký đều là của Cố Dao, người chị họ (chị gái) hết mực yêu thương Cố Hàn Bách. Nhật ký ghi lại nỗi sợ hãi của Cố Dao đối với Bà Cố, và những lời hứa sẽ bảo vệ em trai mình.
“Hàn Bách của chị là một người quá nhạy cảm. Em ấy không hợp với gia tộc lạnh lùng này. Chị phải bảo vệ em ấy, không để Bà Cố biến em ấy thành một cỗ máy kiếm tiền vô hồn. Chị sẽ là cái neo của em ấy.”
Nhược Hi nín thở khi đọc đến những trang cuối cùng. Đó là những lời ghi chép ngay trước vụ tai nạn. Cố Dao đã phát hiện ra rằng Bà Cố (Hàn phu nhân) chính là người đã âm thầm gây áp lực lên đối thủ kinh doanh, khiến họ hành động liều lĩnh, và vô tình dẫn đến vụ tai nạn. Bà Cố muốn loại bỏ Cố Dao vì cô là người duy nhất chống lại quyền kiểm soát của bà đối với Cố Hàn Bách.
Chiếc xe tải không hề mất lái. Nó đã được sắp đặt như một sự trả đũa. Cố Dao đã biết trước, nhưng cô chọn cách hy sinh thân mình để cứu em trai, biến cái chết thành một vụ tai nạn để bảo vệ Cố Hàn Bách khỏi sự thật kinh hoàng rằng người mẹ ruột của anh là người gián tiếp gây ra bi kịch này.
An Nhược Hi run rẩy. Hóa ra, nỗi đau của Cố Hàn Bách không chỉ là mất đi người thân, mà còn là nỗi ám ảnh rằng sự sống của anh được đổi bằng máu của người chị, và người đứng sau lại là mẹ ruột anh. Anh không hề mắc PTSD vô cớ. Anh đang sống trong sự dối trá do chính mẹ mình tạo ra, và anh đã bị ám ảnh bởi việc kiểm soát để không lặp lại bi kịch đó. Anh sợ hãi An Nhược Hi bởi vì cô quá giống Cố Dao – kiên cường và muốn bảo vệ anh.
Khi cô đang gấp quyển nhật ký lại, cánh cửa đột ngột mở tung.
Cố Hàn Bách đứng đó, ánh mắt anh tối sầm, khuôn mặt không còn chút máu. Anh không đi dự tiệc. Anh đã theo dõi cô. Anh nhìn thấy chiếc hộp gỗ mun trên tay cô.
"Cô đang làm gì ở đây?" Giọng anh trầm và lạnh như băng, ẩn chứa sự nguy hiểm chết người. "Cô đã vượt qua giới hạn cuối cùng của tôi." Sự tin tưởng mong manh vừa nhen nhóm đã tan vỡ hoàn toàn. Cô đã chạm vào vùng cấm của anh. Hậu quả sẽ là sự trừng phạt mà cô không bao giờ tưởng tượng được.