hợp đồng thân mật bảy mươi lăm ngày

Chương 13: Giải Tỏa Căng Thẳng và Dấu Vết của Nỗi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe hơi sang trọng lướt êm trên đường về Phủ Bán Nguyệt, nhưng không khí bên trong lại đặc quánh sự căng thẳng. An Nhược Hi nhìn thấy Cố Hàn Bách đang siết chặt vô lăng, các khớp ngón tay trắng bệch. Sự tức giận bị dồn nén từ cuộc đối đầu với Bà Cố và sự tổn thương từ quá khứ của Cố Dao đang biến anh thành một quả bom hẹn giờ. Cô biết anh cần cô, nhưng theo một cách mà cô không bao giờ muốn thừa nhận.

Khi về đến dinh thự, Cố Hàn Bách không nói một lời. Anh kéo cô đi thẳng lên phòng ngủ, ánh mắt chứa đựng sự chiếm hữu tuyệt đối và cầu xin vô hình.

"Tắm đi," anh ra lệnh, giọng nói khàn đặc. "Sau đó, hãy đến đây."

An Nhược Hi ngoan ngoãn làm theo. Cô bước vào phòng tắm, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Cô gái kiên cường ngày nào giờ đây đã trở thành một nô lệ cảm xúc, bị trói buộc bởi một tờ hợp đồng và sự đồng cảm ngày càng lớn đối với kẻ giam giữ mình. Cô tự hỏi: Liệu Cố Hàn Bách có bao giờ nhìn thấy cô ngoài vai trò là công cụ giải tỏa?

Khi cô bước ra, quấn quanh người chiếc khăn lụa trắng, Cố Hàn Bách đã ngồi sẵn trên giường. Anh cởi cà vạt, những đường nét trên khuôn mặt anh trở nên mềm mại hơn dưới ánh đèn mờ ảo, nhưng sự nguy hiểm vẫn không hề giảm bớt.

"Lại đây," anh nói, không còn là sự ra lệnh, mà là một lời mời gọi đầy mê hoặc.

An Nhược Hi bước đến, trái tim đập thình thịch. Cô biết đây là buổi tối cô phải dùng cơ thể mình để xoa dịu cơn giận dữ và nỗi đau của anh.

Anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Lần này, anh không vội vã. Anh dùng đầu ngón tay chạm vào vết bầm tím nhỏ trên cổ tay cô – dấu vết của sự siết chặt khi anh nổi cơn thịnh nộ.

"Đau không?" anh hỏi, giọng nói thấp đến mức gần như là tiếng thở.

Nhược Hi ngạc nhiên trước câu hỏi này. Cô lắc đầu. "Không sao. Tôi đã quen rồi."

Câu trả lời đó dường như làm tổn thương Cố Hàn Bách hơn cả một lời cãi vã. Anh nghiến răng, rồi từ từ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên vết bầm đó, như một hành động chuộc lỗi thầm lặng.

"Cô không phải quen với nó," anh nói, nhìn thẳng vào mắt cô. "Cô không phải chịu đựng điều đó."

Đây là lần đầu tiên anh thể hiện sự quan tâm cá nhân mà không kèm theo một điều khoản hợp đồng hay một lời đe dọa. Sự dịu dàng bất ngờ này khiến Nhược Hi hoàn toàn mất cảnh giác.

Sau đó, anh bắt đầu hành động, nhưng lần này hoàn toàn khác. Đó không phải là sự chiếm hữu thô bạo, mà là sự khám phá và nhượng bộ. Anh như đang cố gắng tìm kiếm sự kết nối, một sự quên lãng thực sự, không phải sự phục tùng mù quáng.

"Cô đã cứu tôi trước mặt mẹ tôi," anh thì thầm, nụ hôn nóng bỏng lan dần. "Cô đã cho bà ấy thấy rằng cô xứng đáng đứng ở đây."

"Tôi chỉ làm theo những gì tôi cho là tốt nhất cho hợp đồng," Nhược Hi trả lời, cố gắng giữ vững rào cản lý trí.

"Hợp đồng... vậy sao?" Cố Hàn Bách cười nhạt. "Hợp đồng không yêu cầu cô nhìn thấy nỗi đau của tôi. Hợp đồng không yêu cầu cô đồng cảm với tôi."

Anh buộc cô phải nhìn sâu vào đôi mắt mình, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đây lại chứa đựng một ngọn lửa khát khao được chấp nhận. Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, hành động này chứa đựng sự phức tạp giữa người yêu và chủ nhân. Anh vừa muốn kiểm soát cô, vừa muốn cô dâng hiến trái tim một cách tự nguyện.

Sự thân mật này trở nên sâu sắc hơn và mâu thuẫn hơn bao giờ hết. Nhược Hi cảm thấy mình đang bị xé làm đôi. Một nửa tâm hồn cô ghét bị lợi dụng, nhưng nửa còn lại không thể phủ nhận sự thỏa mãn khi cô là người duy nhất có thể xoa dịu được con thú dữ trong lòng Tổng tài. Cô đã trở thành liều thuốc giảm đau và cũng là cái neo duy nhất của anh trong cơn bão gia tộc.

Trong lúc say đắm nhất, Nhược Hi vô tình để tay chạm vào hình xăm chữ 'D' trên vai anh. Ngay lập tức, cơ thể Cố Hàn Bách cứng đờ lại. Sự mềm mại tan biến, thay vào đó là sự cảnh giác và khép kín quay trở lại.

"Đừng chạm vào nó," anh gằn giọng, giọng nói quay trở lại sự lạnh lùng của Tổng tài.

Nhược Hi rút tay lại, biết rằng cô đã vượt quá giới hạn một lần nữa. Sự nhượng bộ của anh chỉ là tạm thời, vết thương lòng của anh vẫn là vùng cấm không thể xâm phạm.

Sau đó, Cố Hàn Bách hoàn thành buổi tối một cách chớp nhoáng và vô cảm, như thể đang cố gắng che đậy sự yếu đuối vừa rồi. Anh quay lưng lại với cô, để lại cô trong không gian trống rỗng và lạnh lẽo.

Nhược Hi nằm bên cạnh, cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, cô không thể chỉ là công cụ. Cô đã bắt đầu đầu tư cảm xúc vào nỗi đau của anh. Anh chỉ cần cô im lặng phục vụ, nhưng cô lại muốn thông hiểu anh. Mối quan hệ này đang vượt ra ngoài giới hạn của hợp đồng.

Cô đưa tay lên sờ vào dấu bầm cũ trên cổ tay, nơi anh vừa đặt nụ hôn chuộc lỗi. Nó không còn đau nữa, nhưng nó là minh chứng cho sự phức tạp của mối quan hệ này: chiếm hữu đi kèm với quan tâm, đau đớn song hành với dịu dàng. Cô biết, việc cô điều tra Cố Dao sẽ là một con dao hai lưỡi. Nếu anh phát hiện, đó sẽ là kết thúc. Nhưng nếu cô tìm ra sự thật, đó có thể là chiếc chìa khóa để giải thoát cho cả hai. 67 ngày còn lại, cô phải sống trong sự căng thẳng giữa nghĩa vụ của hợp đồng và lương tâm của người phụ nữ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×