hợp đồng thân xác

Chương 10: ĐÊM THƯỞNG: LỜI THÚ NHẬN BẰNG HÀNH ĐỘNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Diệp Mây bước vào phòng ngủ. Đèn trong phòng được điều chỉnh ở chế độ mờ ảo, tạo ra một bầu không khí thân mật, nhưng đầy rẫy sự nguy hiểm. Lãnh Kiệt đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố đêm. Hắn ta đã cởi bỏ áo len, chỉ còn lại chiếc quần nỉ đơn giản.

Mây tiến đến, cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể mình. Cô nhớ rõ lệnh của hắn: chủ động.

"Em đến rồi, Chủ nhân," Mây nói, giọng cô khàn đi vì sự căng thẳng.

Lãnh Kiệt quay lại, ánh mắt hắn ta sắc bén như thể đang chờ đợi. "Tốt. Tôi muốn thấy cô khát khao tôi đến mức nào, sau khi tôi đã công khai chạm vào cô trước mặt những người đàn ông khác."

Mây nhắm mắt lại. Hắn ta không chỉ muốn cô phục vụ, hắn ta muốn cô thừa nhận rằng cô cảm thấy kích thích bởi sự thống trị của hắn.

Cô bước đến, không hề do dự. Cô đặt tay lên ngực hắn, nơi cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải. Bàn tay cô run rẩy, nhưng cô cố gắng giữ vững.

"Đêm nay, em sẽ chủ động phục vụ Chủ nhân," cô nói, giọng cô nhỏ dần, nhưng đầy kiên quyết.

Lãnh Kiệt không đáp lại, hắn ta chỉ nhìn cô, để cô tự làm chủ trò chơi. Sự im lặng và chờ đợi này chính là một hình thức kiểm soát tâm lý khác.

Mây trượt tay xuống bụng hắn, rồi từ từ kéo khóa quần nỉ của hắn xuống. Khi hắn ta đã hoàn toàn khỏa thân, Mây quỳ xuống, hành động không hề ngần ngại. Cô dùng hành động để thú nhận sự ham muốn của mình.

Cô không chỉ làm theo bản năng, cô làm theo những gì cô biết sẽ làm hắn ta hài lòng nhất: sự phục tùng tuyệt đối và sự thành thật trong khao khát.

Tiếng thở dốc của Lãnh Kiệt vang lên, trầm và nặng. Hắn ta đặt tay lên tóc cô, không phải để vuốt ve, mà để giữ cô lại.

"Cô rất ngoan," Lãnh Kiệt rít lên, giọng hắn ta đầy sự thỏa mãn và quyền lực. "Tôi thích cách cô chấp nhận vai trò của mình."

Sau một thời gian dài, hắn ta kéo cô đứng dậy. Mây đứng trước hắn, khỏa thân và phục tùng, ánh mắt cô đầy hơi nước và sự kích thích.

Lãnh Kiệt ôm lấy cô, không phải bằng sự dịu dàng, mà bằng lực chiếm hữu. Hắn ta hôn cô, một nụ hôn sâu, khiêu khích, khác hẳn những nụ hôn mang tính ra lệnh trước đó. Lần này, nó là một phần thưởng thực sự, một sự thừa nhận cho sự phục tùng của cô.

Hắn ta bế cô lên giường, nhưng không vội vàng.

"Luật lệ mới," Lãnh Kiệt thì thầm vào tai cô, ngón tay hắn ta chơi đùa với chiếc vòng cổ. "Từ giờ, khi cô khao khát tôi, cô phải thẳng thắn yêu cầu tôi. Nếu không, cô sẽ phải chịu đựng sự ham muốn đó một mình. Cô hiểu không?"

Mây gật đầu, cô biết đây là một hình thức kiểm soát khác: buộc cô phải thú nhận sự phụ thuộc của mình vào hắn ta để đạt được khoái cảm.

"Nói đi," hắn ta thúc giục, giọng hắn ta trầm xuống.

"Em... Em cần Chủ nhân," Mây van nài, sự khao khát đã đánh bại sự xấu hổ. "Làm ơn... Chủ nhân, hãy làm em thỏa mãn."

Lãnh Kiệt cười khẩy. "Và phần thưởng là của tôi."

Đêm đó, Lãnh Kiệt không chỉ thống trị mà còn dạy dỗ cô. Hắn ta khám phá những điểm nhạy cảm mới trên cơ thể Mây, dạy cô những cách mới để đạt đến khoái cảm. Mây đã hoàn toàn buông xuôi, tận hưởng sự mãnh liệt, thô bạo, nhưng lại đầy kích thích của hắn.

Trong lúc cao trào, Mây rên lên, không phải tên của cô, mà là "Chủ nhân!". Lời kêu gọi đó là bằng chứng cho sự phục tùng hoàn toàn của cô.

Sau cơn bão, Mây nằm gọn trong vòng tay Lãnh Kiệt. Hắn ta ôm cô, một sự ôm ấp kỳ lạ, vừa chiếm hữu vừa có chút bảo vệ.

"Cô đã học được bài học tốt, Diệp Mây," Lãnh Kiệt thì thầm. "Đừng quên, sự tồn tại của cô bây giờ là để phục vụ tôi."

Mây không đáp lại. Cô chìm vào giấc ngủ, cảm thấy mệt mỏi, nhục nhã, nhưng sâu thẳm, cô không thể phủ nhận rằng, cơ thể cô đang dần quen với sự kiểm soát và đam mê đen tối này. Hắn ta không chỉ lấy đi khoản nợ, hắn ta đã lấy đi sự tự chủ của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×