Tối hôm đó, Diệp Mây mặc chiếc áo choàng lụa đen, lần này bên ngoài cô khoác thêm một chiếc áo khoác cardigan len mỏng, màu kem. Cô đã liều lĩnh thêm lớp trang phục này, hy vọng sẽ che giấu được sự trần trụi bên trong. Chiếc vòng cổ bạc vẫn lấp lánh như một lời buộc tội.
Khi cô xuống đến phòng làm việc, Thư ký Chu đã chờ sẵn. Cô ta liếc nhìn chiếc áo len.
"Lãnh tổng muốn cô cởi chiếc áo đó ra. Ngay bây giờ, Diệp tiểu thư." Giọng Thư ký Chu không hề có sự thương xót. "Cô quên luật rồi sao? Phục tùng là tuyệt đối."
Mây cắn răng, không còn cách nào khác. Cô chậm rãi cởi chiếc áo len, để lộ chiếc áo choàng lụa mỏng manh. Ánh sáng từ đèn chùm trong hành lang làm chiếc áo trở nên gần như trong suốt ở một số góc độ, đặc biệt là khi cô di chuyển.
"Tốt," Thư ký Chu gật đầu. "Các đối tác đã ở trong phòng họp. Cô phải nhớ quy tắc ngôn ngữ: không nói trừ khi được hỏi, và luôn gọi Lãnh tổng là Chủ nhân khi không có người ngoài."
Mây bước vào phòng họp. Đó là một căn phòng rộng lớn với bàn gỗ mun dài và những chiếc ghế da sang trọng. Ngồi ở đầu bàn là Lãnh Kiệt, hắn ta trông hoàn hảo trong bộ vest công sở quyền lực. Đối diện hắn là ba người đàn ông trung niên, đối tác kinh doanh của hắn.
Lãnh Kiệt không giới thiệu cô. Hắn chỉ hất hàm về phía ghế trống bên cạnh mình. "Cô ngồi đây."
Mây bước đến, cảm thấy hàng chục con mắt (trong đó có cả camera) đang đổ dồn vào cô. Chiếc áo choàng lụa, sự thiếu vắng nội y, và vẻ ngoài căng thẳng của cô khiến cô trở thành tâm điểm của sự chú ý một cách không mong muốn.
Cô ngồi xuống, cố gắng giữ chiếc áo choàng thật chặt.
Cuộc họp bắt đầu. Diệp Mây ngồi đó, như một vật trang trí, một biểu tượng gợi cảm của sự sở hữu tuyệt đối mà Lãnh Kiệt trưng bày. Các đối tác cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt lén lút của họ lướt qua cô mỗi khi họ quay sang nói chuyện với Lãnh Kiệt.
Lãnh Kiệt hoàn toàn phớt lờ cô trong phần lớn thời gian, chỉ tập trung vào tài liệu và các con số, nhưng chính sự phớt lờ đó lại tạo nên một sự căng thẳng tình dục kinh khủng.
Đến giữa buổi họp, Lãnh Kiệt đưa tay ra. Hắn ta không chạm vào cô, mà chỉ đặt tay mình trên mặt bàn, ngay sát đùi cô.
Sau đó, hắn ta dùng giọng nói lạnh lùng, dứt khoát: "Mây, rót cho tôi một ly nước."
Mây bật dậy. Khi cô với tay lấy bình nước, chiếc áo choàng lụa trượt khỏi vai, để lộ gần như toàn bộ lưng trần và đường cong cơ thể. Khi cô cúi xuống rót nước, cô cảm nhận được ánh mắt dâm dục của các đối tác.
Lúc cô đặt ly nước xuống, tay Lãnh Kiệt đột ngột di chuyển. Hắn ta không chạm vào tay cô, mà nhẹ nhàng đặt ngón tay cái lên đùi cô, ngay dưới lớp lụa.
Đó chỉ là một cú chạm nhẹ, gần như vô tình, nhưng đối với Mây, nó như một cú giật điện. Cô căng cứng toàn thân.
Lãnh Kiệt nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc lạnh, như muốn nói: "Cô dám phản ứng trước mặt họ không?"
Hắn ta bắt đầu nói chuyện với các đối tác về một khoản đầu tư, hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng ngón tay hắn ta vẫn miết nhẹ trên đùi cô, một cách chậm rãi, đầy quyền lực. Mây cảm thấy máu dồn lên mặt, hơi thở cô trở nên dồn dập. Cô biết, bất cứ lúc nào, chiếc áo choàng có thể trượt đi, và bất cứ lúc nào, cô có thể bật ra một tiếng rên rỉ vì sự trêu chọc công khai này.
Cô lại cảm thấy sự phản bội từ cơ thể mình. Dưới sự đụng chạm kín đáo của hắn, cô không hề cảm thấy ghê tởm hay nhục nhã, mà là sự kích thích tội lỗi.
"Mây, cô có ý kiến gì về đề án này không?" Lãnh Kiệt đột ngột hỏi, giọng hắn ta quay trở lại sự chuyên nghiệp hoàn toàn.
Mây giật mình. Hắn ta muốn cô nói chuyện, trong khi hắn ta vẫn đang chạm vào cô một cách dâm dục ngay dưới bàn.
Cô cố gắng tập trung. "Về mặt thiết kế... Tôi nghĩ sự phân bổ vốn cần..."
Cô nói lắp bắp, không thể tập trung. Lãnh Kiệt cười khẩy, hắn ta rút tay ra, kết thúc trò chơi.
"Xin lỗi, các vị. Người trợ lý này của tôi hôm nay có vẻ hơi mất tập trung." Hắn ta nhấn mạnh từ "trợ lý," nhưng ánh mắt lại hướng về chiếc vòng cổ bạc trên cổ cô.
Cuộc họp kết thúc. Mây đứng dậy, cảm thấy mình vừa trải qua một trận chiến tâm lý và thể xác.
Khi các đối tác rời đi, Lãnh Kiệt đứng dậy, đi đến bên cô.
"Tốt," hắn ta nói, giọng hắn ta mang sự thỏa mãn sâu sắc. "Cô đã không la hét, không chạy trốn. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ phục tùng công khai đầu tiên."
Hắn ta nắm lấy cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào hắn.
"Bây giờ, Chủ nhân sẽ thưởng cho cô. Tối nay, chúng ta sẽ không dùng đến dây trói. Tôi muốn thấy sự chủ động của cô. Cô sẽ phải chứng minh cho tôi thấy, cô khao khát tôi đến mức nào, sau những gì đã xảy ra trong phòng họp."
Hắn ta buông cô ra, nhưng ánh mắt hắn ta đã thắp lên một ngọn lửa đen tối, báo hiệu một đêm đầy đam mê chiếm hữu khác đang chờ đợi.