"Dựa trên phân tích dữ liệu hành vi người dùng quý vừa qua, tôi đề xuất chúng ta nên tối ưu hóa lại giao diện của module 'Tương tác Bạn bè'. Tỷ lệ 'click-through' hiện tại chỉ đạt 3.7%, thấp hơn 1.2% so với KPI đã đề ra. Thuật toán gợi ý kết bạn mới cũng cần được tinh chỉnh lại, ưu tiên các node có trên ba 'mutual friends' và cùng 'interest tag'. Mọi người có ý kiến gì không?"
Giọng nói của Trần Đăng Khoa đều đều, không một chút cảm xúc, vang lên trong phòng họp sang trọng nhưng lạnh lẽo của Innovatech. Mười vị trưởng phòng đang ngồi xung quanh chiếc bàn dài, ai nấy đều cắm cúi ghi chép, không dám thở mạnh. Đối với họ, CEO Trần Đăng Khoa là một vị thần. Một vị thần của những dòng code, của những thuật toán và của những con số. Anh là bộ não, là trái tim đã đưa Innovatech từ một startup nhỏ thành một kỳ lân công nghệ chỉ trong vòng năm năm.
Khoa năm nay ba mươi tuổi, có một gương mặt điển trai, tri thức với cặp kính gọng titan và một bộ óc mà người ta đồn là có thể chạy hệ điều hành Windows. Anh có tất cả mọi thứ: tiền bạc, danh vọng, một sự nghiệp rực rỡ. Anh chỉ thiếu đúng một thứ: cảm xúc. Đối với Khoa, cảm xúc là một biến số không cần thiết, một "bug" của hệ thống sinh học, làm giảm hiệu suất và dẫn đến những quyết định phi logic. Anh sống một cuộc sống được tối ưu hóa đến từng giây: ăn những bữa ăn dinh dưỡng được tính toán sẵn calo, mặc những bộ quần áo giống hệt nhau để không tốn thời gian lựa chọn, và giao tiếp với con người bằng những câu lệnh ngắn gọn, chính xác.
Cuộc họp đang diễn ra suôn sẻ thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Một ông lão tóc bạc trắng, mặc một bộ vest may đo đắt tiền, chống gậy, bước vào với một khí thế áp đảo. Cả phòng họp lập tức đứng dậy, cúi đầu. "Chào Trần lão gia!"
Đó là ông Trần Vĩnh, ông nội của Khoa, và cũng là vị chủ tịch sáng lập của cả tập đoàn mẹ.
"Tất cả ra ngoài," ông Vĩnh ra lệnh, giọng nói trầm và đầy uy lực. "Ta cần nói chuyện riêng với CEO của các vị."
Khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại hai ông cháu, không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
"Con lại định họp đến mấy giờ nữa đây?" ông Vĩnh hỏi, mắt nhìn thẳng vào cháu trai. "Hôm nay là sinh nhật của bà nội con đó, con có nhớ không?"
Khoa liếc nhìn lịch làm việc trên đồng hồ thông minh. "Dạ có. Cháu đã cài đặt lời nhắc. Sáu giờ tối cháu sẽ có mặt. Cháu cũng đã đặt một chiếc máy massage công nghệ mới nhất làm quà cho bà rồi ạ."
Ông Vĩnh thở dài, đập mạnh cây gậy xuống sàn. "Máy massage? Con nghĩ bà nội con cần cái máy đó sao? Cái bà cần, là một đứa chắt để ẵm bồng! Con nhìn lại mình đi, ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn một thân một mình, cả ngày chỉ biết cắm mặt vào cái máy tính. Con định sống như một con robot đến bao giờ?"
"Cháu thấy cuộc sống của mình rất hiệu quả và ổn định, thưa ông."
"Hiệu quả?" ông Vĩnh cười gằn. "Cái ghế CEO mà con đang ngồi, con nghĩ nó vững chắc lắm sao? Con có biết thằng Khang, con trai của chú ba con, nó đang lăm le vị trí đó từng ngày không? Nó có vợ đẹp, có con ngoan, có một gia đình hoàn hảo để làm bộ mặt cho giới truyền thông. Còn con? Con chỉ có những dòng code. Hội đồng quản trị đang bắt đầu có ý kiến rồi đấy. Họ cần một người lãnh đạo có một cuộc sống 'bình thường', có một gia đình để chứng tỏ sự ổn định và trách nhiệm."
Khoa im lặng. Đây là một vấn đề mà logic của anh chưa bao giờ tính đến.
"Ta cho con ba tháng," ông Vĩnh ra tối hậu thư. "Trong vòng ba tháng, con phải kết hôn. Lấy ai cũng được, ta không quan tâm. Nhưng con phải có một người vợ đứng bên cạnh trong buổi đại hội cổ đông sắp tới. Nếu không, cái ghế CEO này, con hãy tự nguyện giao nó lại cho em họ của con đi."
Nói rồi, ông Vĩnh quay người, dứt khoát rời đi, để lại Khoa một mình với một "bài toán" hóc búa nhất mà anh từng đối mặt.
Trở về văn phòng penthouse của mình, Khoa không hề hoảng loạn hay tức giận. Anh chỉ cảm thấy khó chịu, như thể hệ thống của mình vừa gặp phải một "bug" nghiêm trọng cần phải được xử lý.
Anh ngồi xuống bàn, mở laptop ra. Thay vì tìm đến các ứng dụng hẹn hò hay gọi cho các dịch vụ mai mối, anh lại mở một file Word mới. Anh xem xét vấn đề này như một dự án.
Tên dự án: "Chiến dịch Hôn nhân Tối ưu". Mục tiêu: Tìm kiếm một đối tác phù hợp để thực hiện một hợp đồng hôn nhân trong vòng một năm, nhằm đáp ứng yêu cầu của Hội đồng quản trị và củng cố vị trí CEO. Yêu cầu đối với đối tác:
Nữ, độ tuổi 24-28.
Ngoại hình: Ưa nhìn, chỉ số thẩm mỹ > 8/10.
Kỹ năng giao tiếp: Xuất sắc.
Kỹ năng diễn xuất: Có khả năng đóng vai một người vợ yêu chồng một cách thuyết phục.
Hoàn cảnh: Có lý do cấp thiết về tài chính để đảm bảo sự tuân thủ hợp đồng.
Quan trọng nhất: Lý trí, chuyên nghiệp, không được phép phát sinh tình cảm thật.
Anh vạch ra các giai đoạn, các KPI (chỉ số đánh giá hiệu quả), và cả ngân sách cho dự án. Sau khi hoàn thành bản kế hoạch chi tiết, anh gọi cho trưởng phòng nhân sự của mình.
"Anh Long," anh nói, giọng vẫn đều đều. "Tôi có một yêu cầu tuyển dụng đặc biệt. Vui lòng đăng tin này lên tất cả các kênh. Vị trí: 'Đối tác Hôn nhân Cá nhân'. Yêu cầu công việc và mức đãi ngộ tôi sẽ gửi qua email. Bảo mật cấp cao nhất."
Ở đầu dây bên kia, anh Long, trưởng phòng nhân sự, sững sờ đến mức làm rơi cả ly cà phê. Ông ta đã làm việc cho Khoa nhiều năm, đã quen với những yêu cầu kỳ quặc của vị sếp thiên tài này. Nhưng tuyển vợ như tuyển nhân viên thì đúng là lần đầu tiên trong đời ông ta được thấy.
Khoa cúp máy, nhìn lại bản kế hoạch của mình, gật đầu hài lòng. Đối với anh, đây là giải pháp hoàn hảo nhất, logic nhất, và ít tốn thời gian nhất. Anh không hề biết rằng, "bug hệ thống" này sẽ không thể được "fix" một cách dễ dàng như vậy. Nó sẽ sớm trở thành một "tính năng" không thể thiếu, làm đảo lộn hoàn toàn hệ điều hành cuộc đời anh.