Cuộc sống của Vũ Phương Anh là một chuỗi những vai diễn. Sáng, cô có thể là một nữ sinh mặc áo dài trắng, chạy lướt qua màn hình trong một MV ca nhạc. Trưa, cô có thể là một bà nội trợ đang hớn hở quảng cáo cho một loại nước rửa chén mới. Tối, cô lại là một cô MC hoạt náo, khuấy động không khí cho một buổi ra mắt sản phẩm. Cô có một gương mặt xinh đẹp, một nụ cười rạng rỡ và một khả năng ứng biến thần sầu. Cô có tất cả mọi thứ để trở thành một ngôi sao. Cô chỉ thiếu một thứ: cơ hội.
Thế giới showbiz đầy rẫy những quy tắc ngầm, và Phương Anh, với lòng tự trọng của mình, đã từ chối đi theo con đường đó. Vì vậy, sau nhiều năm vật lộn, cô vẫn chỉ là một diễn viên tự do, một "vai quần chúng" chuyên nghiệp, thu nhập bấp bênh, đủ để trang trải cuộc sống ở Sài Gòn và gửi một ít về quê cho mẹ.
"A lô, mẹ à?" cô bắt máy, cố gắng để giọng mình thật vui vẻ. "Mẹ khỏe không? Bệnh tình của mẹ dạo này thế nào rồi?"
"Mẹ vẫn khỏe con ơi," giọng mẹ cô ở đầu dây bên kia có phần yếu ớt. "Con đừng lo cho mẹ. Con ở trên đó làm việc có vất vả không? Tiền bạc có thiếu thốn gì không thì nói mẹ một tiếng."
Phương Anh nghe mà sống mũi cay cay. Viện phí cho ca phẫu thuật tim của mẹ sắp tới là một con số khổng lồ. Cô đã xoay sở khắp nơi nhưng vẫn không đủ. Nhưng cô không muốn mẹ phải lo lắng. "Dạ không đâu mẹ. Con dạo này nhận được nhiều show lắm, tiền bạc dư dả. Mẹ cứ yên tâm tịnh dưỡng nhé."
Cúp máy, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Cô thở dài, nhìn vào số dư trong tài khoản ngân hàng, chỉ còn vài triệu bạc.
Đúng lúc đó, cô bạn thân cùng phòng trọ chạy vào, mặt mày hớt hải, tay cầm chiếc điện thoại. "Mày ơi! Mày ơi! Có cái này hay lắm nè! Cơ hội đổi đời cho mày tới rồi!"
Cô bạn chìa cho cô xem một mẩu tin tuyển dụng kỳ lạ. "Tuyển 'Đối tác Hôn nhân Cá nhân' cho một CEO công ty công nghệ. Yêu cầu: Nữ, ngoại hình ưa nhìn, kỹ năng giao tiếp và diễn xuất tốt. Hoàn cảnh khó khăn là một lợi thế. Mức lương: Thỏa thuận, nhưng chắc chắn sẽ thay đổi cuộc đời bạn."
"Cái quái gì vậy?" Phương Anh nhíu mày. "Nhìn giống lừa đảo quá."
"Lừa đảo gì mà lừa đảo! Công ty Innovatech đó, kỳ lân công nghệ đó! Tao check rồi, tin thật một trăm phần trăm! Mày xem, yêu cầu này chẳng phải là viết riêng cho mày sao? Diễn viên, xinh đẹp, và quan trọng nhất là... đang nghèo rớt mồng tơi!"
Phương Anh đọc đi đọc lại mẩu tin. Một ý nghĩ điên rồ nhưng cũng đầy hấp dẫn loé lên trong đầu cô. Đóng vai một người vợ. Đó cũng là một vai diễn thôi mà. Một vai diễn kéo dài một năm, nhưng tiền cát-xê thì lại đủ để cô lo cho mẹ cả đời.
Cô cắn răng. "Được. Gửi CV cho tao!"
Buổi "casting" diễn ra tại văn phòng penthouse của Trần Đăng Khoa. Không gian lạnh lẽo và tối giản như tính cách của chủ nhân nó. Phương Anh bước vào, có chút choáng ngợp trước sự sang trọng, nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ chuyên nghiệp.
Có khoảng chục ứng viên khác đang ngồi chờ, ai cũng xinh đẹp lộng lẫy. Người thì là hot girl mạng, người thì là người mẫu. Họ nhìn Phương Anh, người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản, bằng một ánh mắt có phần xem thường.
Rồi cũng đến lượt cô. Cô bước vào phòng làm việc của Khoa. Anh ta đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào màn hình laptop.
"Ngồi đi," anh ta nói. "Năm phút. Bắt đầu."
Phương Anh có chút bất ngờ trước sự lạnh lùng của anh ta. Đây là một buổi phỏng vấn xin việc, hay là một cuộc hỏi cung?
Khoa bắt đầu đặt những câu hỏi vô cùng kỳ quặc, không hề liên quan đến kinh nghiệm làm việc.
"Tình huống giả định số một: trong một bữa tiệc gia đình, người dì của tôi, một người nổi tiếng là hay soi mói, chê bai chiếc váy của cô. Phản ứng tối ưu của cô là gì?"
Phương Anh không cần suy nghĩ. Cô ngay lập tức nhập vai. Gương mặt cô biến đổi, từ chuyên nghiệp sang một vẻ dịu dàng, có chút tủi thân. "Dạ, chắc là do con không có mắt thẩm mỹ bằng dì ạ. Lần sau đi mua sắm, dì có thể đi cùng để tư vấn cho con được không ạ? Chồng con anh ấy khô khan lắm, chẳng biết chọn đồ cho vợ gì cả." Cô vừa nói vừa liếc nhìn Khoa một cách đầy "trách móc yêu".
Khoa sững lại một giây. Câu trả lời không chỉ thông minh, hóa giải được tình huống, mà còn tinh tế kéo anh ta vào, tạo ra một sự tương tác tự nhiên của một cặp vợ chồng.
"Tình huống giả định số hai," anh ta nói tiếp, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Ông nội tôi hỏi về kế hoạch sinh con. Chiến lược trả lời của cô?"
Phương Anh lại mỉm cười, lần này là một nụ cười có phần ngượng ngùng, e thẹn. "Dạ chuyện này... con với anh Khoa cũng đang 'nỗ lực' lắm ạ. Nhưng mà con nghĩ con cái là của trời cho. Tụi con không muốn tạo áp lực cho nhau. Chỉ cần được ở bên cạnh anh Khoa mỗi ngày, với con đã là hạnh phúc lắm rồi."
Màn trình diễn của cô quá xuất sắc. Cô không chỉ trả lời, cô còn thể hiện được đúng tâm lý của một người con dâu hiếu thảo, một người vợ yêu chồng.
Khoa cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô thật kỹ. Một cô gái rất xinh đẹp, nhưng thứ thu hút anh ta lại là sự thông minh, lanh lợi trong ánh mắt cô. Anh ta đã tìm thấy ứng viên hoàn hảo.
"Cô được nhận," anh ta nói một cách dứt khoát. "Hợp đồng một năm. Mức lương khởi điểm là năm tỷ, sẽ được thanh toán sau khi hợp đồng kết thúc. Trong thời gian hợp đồng, mọi chi phí sinh hoạt của cô sẽ do tôi chi trả. Ngoài ra, tôi sẽ ứng trước cho cô một tỷ để giải quyết các vấn đề cá nhân."
Phương Anh nghe đến con số đó, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một tỷ! Đủ để lo cho mẹ cô phẫu thuật.
"Cô có đồng ý không?" Khoa hỏi.
Phương Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính. Cô biết, đây là một canh bạc. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Cô mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và đầy chuyên nghiệp của một nữ diễn viên đã nhận được vai diễn để đời.
"Hợp đồng này... có cần ký thêm cam kết bảo mật thông tin không, thưa 'chồng'?"
Câu nói vừa châm biếm vừa thông minh của cô khiến cho khóe môi của Khoa, lần đầu tiên trong buổi phỏng vấn, khẽ nhếch lên một chút. Vai diễn định mệnh của cuộc đời Phương Anh, đã chính thức được bắt đầu.