Sau khi cơn bão truyền thông qua đi, cuộc sống của Khoa và Phương Anh lại trở về với một nhịp điệu bình yên. Nhưng sự bình yên này đã hoàn toàn khác. Họ không còn chỉ là một cặp đôi đang yêu, họ đã là những người đồng đội thực sự, đã cùng nhau đi qua sóng gió và chứng minh được sự gắn kết không thể phá vỡ.
Sự nghiệp của Phương Anh, sau vụ scandal, không những không bị ảnh hưởng, mà còn thăng hoa hơn nữa. Cách mà chồng cô, một CEO công nghệ, đã dùng chính sức mạnh của mình để bảo vệ vợ một cách thầm lặng và hiệu quả đã trở thành một giai thoại trong giới. Cô được công chúng yêu mến hơn vì tài năng và cả vì có một người chồng "soái ca" đúng nghĩa. Khoa, từ một vị CEO băng giá, bỗng nhiên trở thành hình mẫu "chồng nhà người ta" trong mắt chị em phụ nữ.
Họ dọn về ở hẳn trong căn biệt thự ở Thảo Điền, nơi mà Phương Anh đã từ từ biến nó từ một "phòng thí nghiệm" tối giản thành một "tổ ấm" thật sự. Cô lấp đầy những góc trống bằng những chậu cây xanh, những bức tranh nghệ thuật và cả con gấu bông kỳ lân Kevin màu tím, thứ mà Khoa bây giờ đã quen đến mức thỉnh thoảng còn vỗ đầu nó chào buổi sáng.
Cuộc sống của họ là sự dung hòa ngọt ngào của hai thế giới. Sáng, anh vẫn thức dậy lúc 6 giờ, nhưng không phải để thiền, mà là để vào bếp, lập trình một bữa sáng "tối ưu dinh dưỡng" cho vợ. Tối, cô sẽ kéo anh ra khỏi phòng làm việc, bắt anh cùng xem một bộ phim tình cảm sến súa, và kiên nhẫn giải thích cho anh tại sao nam chính lại có những hành động "phi logic" như vậy.
Mọi thứ đều hoàn hảo, cho đến một buổi sáng, một "bug" bất ngờ xuất hiện trong hệ thống của họ.
Phương Anh dạo này hay cảm thấy mệt mỏi. Cô buồn nôn vào buổi sáng và đột nhiên thèm ăn những món rất kỳ lạ. Ban đầu, cô chỉ nghĩ là do mình làm việc quá sức. Nhưng khi cô bắt đầu cảm thấy nhạy cảm với mùi cà phê, món mà trước đây cô rất nghiện, cô bắt đầu có một sự nghi ngờ.
Cô lẳng lặng mua một que thử thai. Khi nhìn thấy hai vạch đỏ hiện lên rõ mồn một, cả thế giới của cô như ngưng lại. Cô... có thai? Một sinh linh bé bỏng, là kết quả tình yêu của cô và Khoa, đang lớn dần lên trong cơ thể cô? Một cảm giác kỳ diệu, một niềm hạnh phúc vô biên dâng lên, khiến cô bật khóc.
Cô muốn báo tin này cho Khoa ngay lập tức. Nhưng rồi, một ý nghĩ lém lỉnh loé lên. Cô muốn xem, một bộ não thiên tài như anh ta, sẽ "xử lý" thông tin này như thế nào.
Tối hôm đó, cô nói với Khoa rằng cô có một "dự án mới" muốn trình bày với anh. Khoa, nghĩ rằng đó là một kịch bản phim mới, đã rất nghiêm túc ngồi vào bàn làm việc, sẵn sàng "phân tích và góp ý".
Phương Anh đặt lên bàn một tập tài liệu được đóng bìa cẩn thận. Bìa ngoài là logo của Innovatech, trông vô cùng chuyên nghiệp.
"Thưa CEO Trần Đăng Khoa," cô hắng giọng, bắt chước phong thái của anh. "Sau đây là bản đề xuất cho một dự án hợp tác dài hạn, có tính chiến lược, hứa hẹn sẽ mang lại sự thay đổi đột phá cho 'hệ sinh thái' của cả hai chúng ta."
Khoa gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Phương Anh lật trang đầu tiên.
"DỰ ÁN: TỔ ẤM 3.0"
Mô tả: Nâng cấp hệ thống gia đình từ phiên bản 2 người (beta) lên phiên bản 3 người (chính thức).
Thời gian thực hiện dự kiến: 9 tháng.
Sản phẩm đầu ra: Một 'sản phẩm' công nghệ sinh học hoàn toàn mới, tích hợp DNA của cả hai nhà sáng lập.
Tình trạng dự án: Đã chính thức khởi động.
Khoa đọc xong, anh sững người lại. Anh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt sau cặp kính mở to, đầy vẻ hoang mang. "Bản đề xuất này... có ý nghĩa là gì?"
Phương Anh mỉm cười, cô lật tiếp trang thứ hai. Trên trang giấy trắng chỉ có duy nhất một hình ảnh: hình siêu âm của một bào thai nhỏ xíu, chỉ bằng một hạt đậu.
Khoa nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Bộ não của anh, vốn có thể xử lý hàng tỷ phép tính mỗi giây, giờ đây dường như đã bị "treo". Anh không thể xử lý được thông tin này.
"Bug..." anh lẩm bẩm. "Không... đây không phải là bug. Đây là... một bản nâng cấp hệ điều hành hoàn toàn mới."
Anh từ từ đứng dậy, bước đến bên cạnh cô, run run đưa tay lên, chạm vào chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của cô. "Ở đây... thật sao em?"
"Thật," cô gật đầu, nước mắt hạnh phúc lăn dài.
Và rồi, một việc mà Phương Anh không bao giờ có thể ngờ tới đã xảy ra. Trần Đăng Khoa, vị CEO băng giá, người đàn ông của logic và thuật toán, đã bật khóc. Anh không khóc lớn, chỉ là nước mắt cứ thế tuôn rơi, ướt đẫm cả cặp kính. Anh quỳ xuống, áp mặt vào bụng cô, vòng tay ôm lấy cô một cách đầy cẩn trọng.
"Anh... anh sắp được làm cha rồi," anh nói trong tiếng nấc. "Nhưng... nhưng anh chưa đọc xong sách hướng dẫn! Anh phải làm gì bây giờ? Phải tối ưu hóa nhiệt độ phòng như thế nào? Phải lập trình chế độ dinh dưỡng ra sao?"
Sự hoảng loạn đáng yêu của anh khiến Phương Anh không nhịn được cười. Cô cúi xuống, ôm lấy đầu anh. "Không cần thuật toán nào cả, anh Khoa à. Chỉ cần tình yêu thương thôi là đủ rồi."
Anh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại ánh lên một niềm hạnh phúc vô biên. Anh đã từng nghĩ tình yêu là một "lỗi logic". Nhưng giờ đây anh đã hiểu. Tình yêu, và cả sinh linh bé bỏng sắp chào đời này, mới chính là "hệ điều hành" hoàn hảo nhất, là ý nghĩa trọn vẹn nhất của cuộc đời anh.