hợp đồng tình yêu vĩnh phong

Chương 1: Chiếc Thang Máy Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Khả Vy ghét những chiếc thang máy. Không phải vì cô sợ độ cao, mà vì chúng luôn là nơi phô trương sự xa hoa, quyền lực, và những lời bàn tán xì xào—tất cả những thứ cô muốn tránh xa.

Tập đoàn Vĩnh Phong, nơi cô đã làm việc ba tháng với tư cách Chuyên viên Phân tích Tài chính Cấp cao, là một biểu tượng của sự hào nhoáng đó. Tòa nhà chọc trời bằng kính, lấp lánh dưới ánh nắng Sài Gòn, như một ngọn hải đăng của giới thượng lưu. Đối với Khả Vy, nó chỉ đơn thuần là nơi cô kiếm tiền, từng đồng từng cắc, để trả món nợ cũ đã đè nặng lên gia đình cô suốt ba năm qua. Cô là một người lao động chăm chỉ, không một chút tham vọng ngoài việc hoàn thành công việc hoàn hảo và nhận lương đúng hạn.

Sáng nay, Khả Vy đang kiểm tra lại tập dữ liệu phức tạp cho dự án quý IV, cảm thấy hài lòng với sự chính xác gần như tuyệt đối của mình. Cô mặc một bộ vest công sở màu xám than, mái tóc búi cao gọn gàng, và đôi mắt không ngừng dán vào màn hình máy tính. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, cô vươn vai, hít một hơi sâu mùi cà phê espresso và giấy in mới, chuẩn bị cho cuộc họp với Trưởng phòng lúc mười giờ.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại bàn reo lên một tiếng sắc lạnh.

“Chuyên viên An,” giọng của Thư ký trưởng, cô Mộng Điệp, vang lên, "Tổng Giám đốc Lâm muốn gặp cô ngay lập tức. Trên tầng 99."

Khả Vy sững sờ. Tay cô siết chặt cây bút chì. Tổng Giám đốc Lâm Thiên Vũ. Cô chưa bao giờ tương tác trực tiếp với người đàn ông đó. Anh là một huyền thoại sống, một vị thần cai trị trên đỉnh Vĩnh Phong. Cô chỉ mới thấy anh vài lần trong các cuộc họp toàn thể qua màn hình lớn, hoặc thấp thoáng bóng dáng lạnh lùng, cao lớn bước nhanh qua sảnh chính. Người ta đồn rằng anh là một thiên tài tàn nhẫn, người đã tiếp quản Vĩnh Phong từ cha mình khi mới 25 tuổi và biến nó thành một đế chế trị giá tỷ đô. Anh ta còn được gọi bằng một biệt danh rùng rợn trong giới kinh doanh: “Kẻ khiếm khuyết cảm xúc.”

"Gặp... tôi ạ?" Khả Vy hỏi lại, cố giữ giọng bình tĩnh.

"Ngay lập tức, Khả Vy. Cô có mười phút." Mộng Điệp cúp máy không chờ câu trả lời.

Một cảm giác bất an dâng trào. Khả Vy gấp tập tài liệu lại, lòng đầy lo lắng. Cô đã làm sai điều gì sao? Một sai sót trong báo cáo? Nhưng báo cáo của cô luôn được kiểm tra kỹ lưỡng.

Cô bước vào thang máy riêng của Tổng Giám đốc, chiếc thang chỉ phục vụ cho các tầng cao nhất. Cửa đóng lại, tấm gương phản chiếu hình ảnh cô gái trẻ đang đứng thẳng, cứng nhắc, đôi mắt thể hiện sự kiên quyết nhưng bên trong là sự hoang mang. Tầng 99. Đó là nơi quyền lực tuyệt đối ngự trị.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, Khả Vy bước vào một không gian hoàn toàn khác biệt. Không phải là sự ồn ào của phòng ban tài chính, mà là sự tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Cả tầng chỉ có Mộng Điệp đang ngồi trước bàn làm việc bằng đá cẩm thạch đen và một cặp vệ sĩ đứng gác im lìm.

Mộng Điệp, với vẻ mặt không cảm xúc, chỉ tay về phía cánh cửa gỗ óc chó lớn nhất. "Tổng Giám đốc đang đợi."

Khả Vy gật đầu, hít sâu. Cô gõ cửa hai lần dứt khoát.

"Vào đi." Một giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng vang lên, như tiếng cello dưới tầng băng.

Khả Vy đẩy cửa, bước vào.

Văn phòng Tổng Giám đốc Lâm Thiên Vũ rộng lớn và tối giản, với tầm nhìn 360 độ bao trọn thành phố. Ánh nắng mạnh mẽ rọi qua lớp kính, nhưng không làm tan đi vẻ lạnh lẽo toát ra từ căn phòng. Anh đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với cô, hình bóng cao lớn, uy nghiêm như một vị lãnh chúa.

Lâm Thiên Vũ không hề quay lại. "Ngồi đi, Chuyên viên An Khả Vy."

Khả Vy ngồi xuống chiếc ghế da Ý mềm mại, cảm thấy mình quá nhỏ bé.

"Tôi... không rõ lý do ngài gọi tôi lên đây." Khả Vy mở lời, cố giữ sự chuyên nghiệp tối đa.

Lâm Thiên Vũ từ từ quay người lại. Đôi mắt anh, màu hổ phách nhạt, lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi kiếm, quét qua cô, như đang phân tích một biểu đồ tài chính. Anh không nói gì trong vài giây, sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả lời đe dọa. Anh mặc một bộ suit màu đen không tì vết, cà vạt được thắt chuẩn xác, thể hiện sự hoàn hảo đến mức ám ảnh.

"Cô làm việc tốt," anh nói, giọng đều đều. "Báo cáo phân tích rủi ro của cô cho dự án Mekong đã giúp công ty tiết kiệm $5 triệu. Rất ấn tượng."

Khả Vy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảnh giác. Chỉ là lời khen? Chắc chắn không phải.

Lâm Thiên Vũ chậm rãi bước đến bàn làm việc. Anh không ngồi, mà đặt một tập tài liệu màu xanh navy lên mặt bàn, trượt nó về phía cô.

"Nhưng tôi gọi cô lên đây không phải để khen thưởng hay nói về dự án Mekong. Là về một hợp đồng cá nhân."

Khả Vy nghiêng đầu, cau mày. "Hợp đồng cá nhân?"

"Đúng vậy. Tôi cần một người vợ." Anh nói thẳng thừng, không có một chút cảm xúc nào, như đang ra lệnh mua một món hàng.

Khả Vy gần như bật cười vì sự ngớ ngẩn của câu nói, nhưng sự nghiêm túc trong mắt anh khiến cô không thể. "Thưa Tổng Giám đốc, tôi e rằng tôi không hiểu. Chuyện này không nằm trong phạm vi công việc của tôi."

Lâm Thiên Vũ tựa người vào bàn, khoanh tay. "Phạm vi công việc đã thay đổi. Cô sẽ không còn là Chuyên viên Phân tích nữa. Kể từ hôm nay, cô là Thư ký Đặc biệt, kiêm... vợ chưa cưới của tôi. Hợp đồng có thời hạn sáu tháng."

Khả Vy đứng bật dậy. "Không thể được! Tôi không..."

"Ngồi xuống, Khả Vy." Giọng anh đột ngột trở nên uy hiếp, không cho phép phản kháng.

Cô nuốt nước bọt, miễn cưỡng ngồi xuống.

"Tôi sẽ không vòng vo. Vĩnh Phong đang ở thời điểm chuyển giao quyền lực. Hội đồng quản trị đang tạo áp lực, sử dụng sự độc thân của tôi để nghi ngờ năng lực lãnh đạo và sự ổn định của người thừa kế. Tôi cần một lá chắn chính trị hoàn hảo để giành quyền kiểm soát toàn bộ Tập đoàn."

Anh chỉ vào tập tài liệu màu xanh navy. "Tất cả điều khoản đều nằm trong đó. Trong sáu tháng, cô sẽ đóng vai vợ sắp cưới của tôi trước công chúng, tham dự các sự kiện, dọn đến sống cùng tôi. Cô không cần phải thực hiện bất kỳ nghĩa vụ hôn nhân nào. Đây hoàn toàn là một giao dịch."

"Và tại sao lại là tôi? Có hàng trăm phụ nữ trong giới thượng lưu sẵn sàng..."

"Họ không đủ sạch sẽ," Lâm Thiên Vũ cắt lời cô lạnh lùng. "Họ muốn địa vị, muốn tiền của tôi. Cô thì không. Cô chỉ muốn làm việc, và điều đó khiến cô trở thành người hoàn hảo để không làm rò rỉ thông tin hoặc tạo ra rắc rối cảm xúc. Cô không có tham vọng đó."

Anh nói thêm, ánh mắt khóa chặt lấy cô, "Hơn nữa, tôi đã điều tra kỹ. Tôi biết về món nợ của gia đình cô với Ngân hàng Phát triển. Số tiền là $50,000."

Khả Vy tái mặt. Cô cảm thấy như bị lột trần. Việc anh biết về món nợ là một đòn chí mạng. Đây là bí mật cô đã cố gắng che giấu kỹ lưỡng nhất trong văn phòng.

Lâm Thiên Vũ lấy một cây bút máy, chỉ vào điều khoản Thù lao. "Thù lao cho sáu tháng. Mười tỷ đồng (khoảng $400,000). Số tiền này đủ để cô trả hết nợ, mua một căn nhà nhỏ cho mẹ cô, và có một khoản tiết kiệm lớn để bắt đầu lại cuộc sống sau hợp đồng. Hoặc cô có thể tiếp tục làm việc cật lực trong mười năm tới để trả hết số nợ đó, không chắc chắn về điều gì sẽ xảy ra."

Khả Vy nhìn chằm chằm vào con số "10,000,000,000 VNĐ" in đậm trên giấy. Đó là một số tiền khổng lồ, là cánh cửa thoát khỏi gánh nặng đã hành hạ gia đình cô bấy lâu.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Cô căm ghét cảm giác bị ép buộc này, bị mua chuộc bằng chính nỗi khổ tâm của mình. Nhưng cô không thể ích kỷ. Món nợ đã khiến mẹ cô suy sụp.

"Tôi cần... thời gian suy nghĩ." Giọng Khả Vy yếu ớt.

"Không có thời gian," Lâm Thiên Vũ nói, giọng anh dứt khoát. "Tối nay, có một buổi dạ tiệc quan trọng của đối tác. Cô sẽ đi cùng tôi. Hoặc cô ký, hoặc cô từ chối, và mất cơ hội này mãi mãi."

Khả Vy nhắm mắt lại. Lòng tự trọng và trách nhiệm gia đình đang chiến đấu dữ dội bên trong cô. Cuối cùng, trách nhiệm đã thắng. Cô mở mắt, nhìn thẳng vào người đàn ông lạnh lùng đối diện.

"Được. Tôi ký."

Khả Vy cầm lấy cây bút. Cô đọc nhanh các điều khoản cốt lõi một lần nữa: "Đóng giả vợ chồng. Không có quan hệ thân mật. Bảo mật tuyệt đối. Thù lao. Hợp đồng vô hiệu sau 6 tháng." Sau khi kiểm tra mọi chi tiết, cô ký tên mình, An Khả Vy, với một lực mạnh mẽ, như thể đang ký vào một tờ giấy bán đi sự tự do của mình.

Lâm Thiên Vũ nhìn bản hợp đồng, một nụ cười cực kỳ nhạt, gần như không thể nhận ra, lướt qua khóe môi anh.

Anh cầm điện thoại nội bộ lên. "Mộng Điệp. Bắt đầu kích hoạt Kế hoạch Vĩnh Phong A. Gọi Đội tạo hình chuẩn bị sẵn sàng cho Chuyên viên An Khả Vy. Cô ấy sẽ tham dự buổi tiệc tối nay cùng tôi."

Anh cúp máy, nhìn Khả Vy, người đang ngồi thẳng lưng, cố nén sự run rẩy.

"Cô đã ký, Khả Vy. Từ giờ, mọi hành động và lời nói của cô đều đại diện cho Tập đoàn Vĩnh Phong, và quan trọng hơn, là đại diện cho Tổng Giám đốc Lâm Thiên Vũ." Anh bước lại gần, cúi xuống một chút, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai cô. "Và cô không được phép phạm sai lầm."

Khả Vy đứng dậy, đối diện với anh. "Tôi hiểu, Tổng Giám đốc Lâm. Tôi sẽ hoàn thành hợp đồng một cách chuyên nghiệp nhất."

Lâm Thiên Vũ chỉ vào cánh cửa bên cạnh. "Thư ký Mộng Điệp sẽ đưa cô đến phòng trang điểm và căn hộ. Cô có bốn tiếng để biến đổi từ một chuyên viên tài chính thành 'Thiên Kim phu nhân' của Vĩnh Phong."

Khả Vy gật đầu, lòng cô trống rỗng nhưng ý chí lại kiên định. Cô bước ra khỏi văn phòng trên tầng 99, không còn là An Khả Vy của buổi sáng nữa. Cô đã trở thành một phần của vở kịch lớn, một cô dâu hợp đồng, và đêm nay, cô phải đối diện với thế giới xa hoa mà cô luôn muốn tránh xa.

Chiếc thang máy đưa cô xuống, nhưng cô biết, cuộc đời cô đã được đẩy lên một tầm cao mới, nơi ranh giới giữa công việc, tiền bạc, và tình cảm không còn rõ ràng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×