hợp đồng tình yêu vĩnh phong

Chương 2: Đêm Dạ Tiệc: Màn Ra Mắt Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Khả Vy được dẫn ra khỏi Tầng 99, theo sau Thư ký Mộng Điệp. Cô cảm thấy như thể mình vừa bước qua một cánh cổng, bỏ lại phía sau con người cũ, cô chuyên viên tài chính chỉ biết đến số liệu và bảng tính.

Căn hộ riêng của Lâm Thiên Vũ nằm trong khu vực cao cấp nhất thành phố, chiếm trọn tầng áp mái của một tòa tháp khác, chỉ cách Vĩnh Phong một cây cầu bộ hành. Sự xa hoa ở đây không thể diễn tả bằng lời. Toàn bộ nội thất được thiết kế theo phong cách tối giản, sử dụng vật liệu tự nhiên đắt đỏ. Khả Vy có cảm giác đang sống trong một bảo tàng.

Phòng ngủ dành cho cô, hay đúng hơn là phòng của “Thiên Kim phu nhân,” còn lớn hơn cả căn hộ cũ của mẹ con cô. Mộng Điệp, với tác phong chuyên nghiệp tuyệt đối, không hề cười hay bày tỏ cảm xúc, chỉ đơn thuần là người giám sát.

"Đội tạo hình đã đợi sẵn," Mộng Điệp nói, chỉ vào một nhóm người đang sắp xếp các hộp trang sức, vải vóc và mỹ phẩm. "Tổng Giám đốc Lâm yêu cầu sự hoàn hảo. Cô có bốn tiếng."

Bốn tiếng đó trôi qua như một cơn lốc. Khả Vy cảm thấy mình như một bức tượng điêu khắc đang được gọt giũa. Lớp trang điểm tinh tế làm nổi bật đôi mắt kiên định của cô, còn mái tóc đen được thả nhẹ, uốn xoăn lượn sóng tự nhiên, mềm mại hơn so với búi tóc công sở thường ngày.

Khi đội tạo hình hoàn tất, Khả Vy bước vào chiếc váy dạ hội. Đó là một thiết kế đuôi cá màu xanh ngọc lục bảo sâu, ôm sát cơ thể cô, làm nổi bật đường cong duyên dáng nhưng vẫn giữ được vẻ thanh lịch, kín đáo. Chiếc váy gần như không có chi tiết thừa, nhưng chính sự tối giản đó lại toát lên vẻ sang trọng quyền lực. Trên cổ cô là một sợi dây chuyền kim cương nhỏ, lấp lánh như sương đêm.

Khả Vy nhìn hình ảnh mình trong gương. Đôi mắt vẫn là của cô, nhưng toàn bộ lớp vỏ bên ngoài đã là của một người phụ nữ xa lạ, thuộc về một thế giới xa hoa mà cô chưa từng chạm tới.

"Hoàn hảo," Mộng Điệp cuối cùng cũng mở lời, phá vỡ sự im lặng. "Phu nhân An, xe đã đến."

Chiếc Maybach màu đen dừng lại dưới chân tháp Vĩnh Phong. Khả Vy bước vào, bên trong xe, mùi hương gỗ đàn hương và da thuộc sang trọng bao trùm không gian. Lâm Thiên Vũ đã ngồi sẵn, tay cầm một tập tài liệu, ánh mắt không hề rời khỏi trang giấy.

Anh ngước lên. Đó là lần đầu tiên anh nhìn Khả Vy không phải trong bộ vest công sở. Ánh mắt hổ phách của anh quét qua cô một cách chậm rãi, như một thói quen phân tích.

“Không tệ,” anh nhận xét, giọng nói không hề có sự tán thưởng, chỉ là một lời xác nhận. "Trang phục này phù hợp với nhân vật."

Khả Vy cảm thấy hơi khó chịu. Cô không phải một nhân vật, cô là một người đang phải gánh vác trách nhiệm.

"Cảm ơn sự đánh giá của ngài, Tổng Giám đốc Lâm," cô đáp lời, giữ giọng điệu lạnh lùng không kém. "Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành 'vai diễn' của mình một cách chuyên nghiệp."

Lâm Thiên Vũ gấp tài liệu lại, đặt nó sang một bên. Anh quay sang Khả Vy, sự lạnh lùng trong ánh mắt chuyển thành sự tập trung sắc bén.

"Nghe đây, Khả Vy. Cô không phải đang đóng phim. Cô đang tham gia một cuộc chiến chính trị. Đêm nay, cô phải thể hiện ba điều: Thứ nhất, cô là người phụ nữ tôi chọn. Thứ hai, cô hiểu Tập đoàn Vĩnh Phong, và Thứ ba, cô không thể bị mua chuộc hay nghi ngờ."

"Quy tắc của chúng ta vẫn là: Giả. Không tiếp xúc thân mật. Nhưng tối nay, cô phải nắm lấy tay tôi, cười với tôi và nhìn vào mắt tôi như thể tôi là trung tâm của thế giới cô. Bất cứ ai hỏi về công việc của cô, hãy trả lời ngắn gọn: 'Tôi là người phụ trách dự án riêng của Thiên Vũ.' Đừng để lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào về bản thân cô hay gia đình."

Khả Vy gật đầu, ghi nhớ từng lời. "Tôi đã rõ."

Anh đưa tay cho cô. "Bây giờ, hãy luyện tập."

Khả Vy đặt tay mình lên cánh tay anh. Ngay lập tức, một cảm giác lạnh lẽo nhưng rắn chắc truyền đến. Cô ngước nhìn anh, cố gắng tạo ra một nụ cười ấm áp, nhưng trong ánh mắt cô vẫn lấp lánh sự tính toán.

"Tôi không muốn cô nhìn tôi như một đối tác kinh doanh," Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng chỉnh lại tay cô. "Hãy thả lỏng. Hãy nhớ, cô là vợ tôi. Đêm nay, cô là 'Thiên Kim phu nhân' độc nhất."

Chiếc xe dừng lại. Bên ngoài, đèn flash nhấp nháy điên cuồng, tiếng reo hò của phóng viên vang vọng. Buổi tiệc của tập đoàn đối tác, nơi quy tụ toàn bộ giới tinh hoa và truyền thông.

Cánh cửa xe mở ra. Lâm Thiên Vũ bước xuống trước, sau đó anh đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo Khả Vy ra khỏi xe.

Khoảnh khắc bàn tay Khả Vy đặt vào tay Lâm Thiên Vũ, hàng trăm ống kính máy ảnh cùng hướng về họ. Ánh đèn flash lóe lên liên tục, chói lòa. Tiếng xì xào trong đám đông trở nên to hơn.

Lâm Thiên Vũ, với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, lại mang một nụ cười xã giao hoàn hảo. Anh siết nhẹ tay Khả Vy, một hành động hoàn toàn vô thức nhưng mang lại cho cô một cảm giác được bảo vệ. Khả Vy ngước nhìn, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn. Cô không cười quá rạng rỡ, chỉ là một nụ cười vừa phải, đầy tự tin, như thể cô đã quen thuộc với sự chú ý này.

"Tổng Giám đốc Lâm đã có vị hôn thê!"

"Cô ấy là ai? Chưa từng thấy mặt!"

"Trông cô ấy rất điềm tĩnh. Không phải người trong giới giải trí."

Họ bước vào sảnh tiệc. Khả Vy cảm thấy như đang lội qua một dòng sông của ánh mắt soi mói. Cô bám chặt lấy cánh tay Lâm Thiên Vũ, duy trì nụ cười chuyên nghiệp.

Vài phút sau, một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy đỏ rực, tiến đến gần. Đó là Tố Vy, con gái của một đối tác chiến lược, người đã công khai theo đuổi Lâm Thiên Vũ suốt một năm qua.

"Thiên Vũ!" Tố Vy gọi tên anh, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt đầy sự thách thức. "Không ngờ anh lại dẫn 'người mới' đến. Anh đã giấu kỹ cô ấy đấy."

Tố Vy không thèm nhìn Khả Vy, chỉ hướng câu chuyện về Lâm Thiên Vũ. "Cô ấy là ai vậy? Có phải thư ký mới mà anh thường dùng để che mắt hội đồng không? Trông có vẻ... non nớt."

Lâm Thiên Vũ không đáp, nhưng bàn tay anh siết chặt hơn ở eo Khả Vy, kéo cô lại gần.

Khả Vy biết đây là thử thách. Cô hít một hơi, quay sang Tố Vy, nở một nụ cười chân thành, không chút ghen ghét.

"Chào cô Tố Vy," Khả Vy mở lời, giọng nói rõ ràng, trầm ổn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. "Tôi là An Khả Vy. Tôi hiểu rằng trong giới kinh doanh, thông tin cần phải được kiểm chứng. Tôi không phải là một thư ký thông thường. Tôi là người phụ trách việc kiểm soát rủi ro và các thương vụ M&A mang tính chiến lược của Vĩnh Phong, theo yêu cầu trực tiếp từ Thiên Vũ."

Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Tố Vy. "Tôi nghĩ, cô Tố Vy nên quan tâm đến thị trường chứng khoán ngày mai hơn là quan tâm đến công việc nội bộ của Vĩnh Phong."

Tố Vy sững sờ. Đám đông xung quanh cũng im lặng. Một chuyên viên tài chính cấp cao dám lên tiếng trước mặt một thiên kim tiểu thư giàu có?

Lâm Thiên Vũ, lần đầu tiên kể từ khi bước vào sảnh, lộ ra một tia thích thú trong mắt. Anh đưa ly Champagne cho Khả Vy.

"Khả Vy nói đúng," anh xen vào, giọng đầy quyền uy. "Cô ấy rất bận rộn. Nếu không có việc gì khác, cô Tố Vy, chúng ta xin phép."

Họ rời đi. Khả Vy cảm thấy tim mình đập mạnh. Đó là một chiến thắng nhỏ, nhưng là một chiến thắng của Khả Vy, không phải của người vợ hợp đồng.

Một lúc sau, Lâm Thiên Vũ kéo Khả Vy ra ban công khuất gió. Anh quay lại đối diện với cô, bỏ ly rượu xuống bàn.

"Tôi đã nói là không được để lộ thông tin cá nhân," anh nhắc nhở, nhưng giọng nói không hề có ý trách móc.

"Đó là thông tin công việc, Tổng Giám đốc Lâm," Khả Vy đáp lại, thở phào nhẹ nhõm. "Cô ấy gọi tôi là 'thư ký', và tôi đã sử dụng thế mạnh lớn nhất của mình để chứng minh tôi không phải là người dễ dàng bị xem nhẹ. Nó làm tăng giá trị 'tài sản' của ngài."

Lâm Thiên Vũ nhìn cô chằm chằm. Gió đêm lướt qua mái tóc cô. Khả Vy đã chuẩn bị tinh thần cho một lời chỉ trích, nhưng những gì anh nói lại là:

"Trong mười năm kinh doanh, cô là người đầu tiên trả lời Tố Vy mà không cần tôi can thiệp. Làm tốt lắm."

Chỉ ba chữ, nhưng nó mang lại một cảm giác kỳ lạ cho Khả Vy. Cô chưa bao giờ tìm kiếm sự khen ngợi từ anh, nhưng lời xác nhận đó, thoát ra từ môi của người đàn ông được mệnh danh là 'khiếm khuyết cảm xúc', lại có sức nặng hơn bất kỳ giải thưởng nào.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, họ trở lại căn hộ áp mái. Cả hai đều mệt mỏi nhưng giữ sự im lặng đến ngột ngạt.

Đến phòng khách, Lâm Thiên Vũ dừng lại.

"Đêm nay, cô đã hoàn thành tốt nhiệm vụ," anh nói. "Đây là thẻ truy cập của cô. Nó mở khóa mọi cửa trong căn hộ này và có quyền truy cập vào khu vực riêng tư của tôi trên Tầng 99, nơi không một ai được phép vào."

Anh đưa cho cô một tấm thẻ bạch kim. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào buổi sáng để tôi giới thiệu về vai trò mới của cô. Cô sẽ làm việc ở văn phòng Thư ký Đặc biệt, ngay cạnh văn phòng của tôi."

Anh quay lưng đi về phía phòng ngủ chính của mình. Cánh cửa đóng lại, Khả Vy nghe thấy tiếng khóa cơ học vang lên.

Khả Vy đứng đó, nhìn vào tấm thẻ trong tay. Quyền truy cập. Sự bảo mật. Và sự xa cách.

Cô biết sáu tháng tới sẽ không dễ dàng. Cô đã ký hợp đồng với Tổng Giám đốc Lâm Thiên Vũ. Nhưng có vẻ như, cô đã vô tình bước vào một mê cung của quyền lực, nơi hợp đồng chỉ là bước khởi đầu, và tình cảm, nếu có, sẽ là rủi ro lớn nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×