hợp đồng tình yêu vĩnh phong

Chương 10: Chuẩn Bị Tốc Độ: Ranh Giới Bị Xóa Nhòa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quyết định "đính hôn thật" được đưa ra ngay tại văn phòng Tổng Giám đốc lúc nửa đêm, không có sự lãng mạn, chỉ có sự lạnh lùng và cấp bách của chiến lược kinh doanh. Khả Vy và Lâm Thiên Vũ không có thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa cảm xúc của lời đồng ý đó. Ngay khi Khả Vy dứt lời, Tầng 99 lập tức biến thành trung tâm chỉ huy khủng hoảng.

"Mộng Điệp!" Lâm Thiên Vũ lập tức gọi điện. "Thông báo với bộ phận Truyền thông. Chuẩn bị một cuộc họp báo khẩn cấp trong 48 giờ. Chủ đề: Thông báo đính hôn chính thức. Khóa mọi thông tin nội bộ. Mọi thứ phải hoàn hảo."

Anh quay sang Khả Vy, ánh mắt anh rực cháy bởi adrenaline. "Khả Vy, cô phụ trách phần hình ảnh công chúng. Chúng ta cần chứng minh rằng chúng ta đã yêu nhau say đắm từ lâu. Cô phải thay đổi hoàn toàn phong cách để thể hiện một 'cô dâu đang yêu'."

"Tôi hiểu, Thiên Vũ," Khả Vy đáp. Cái tên đó tuột ra một cách tự nhiên, không còn là sự gượng ép. "Tôi sẽ hợp tác với Mộng Điệp để chọn nhà thiết kế, địa điểm và lên kịch bản cho buổi họp báo. Còn phần tuyên bố chính thức, ngài phải viết. Ngài phải đưa ra một tuyên bố không chỉ thuyết phục, mà còn phải chân thật đến mức dư luận không thể nghi ngờ."

"Tôi sẽ lo phần chiến lược kinh doanh đằng sau hậu trường. Cô lo phần cảm xúc," Lâm Thiên Vũ nói, gật đầu xác nhận.

Trong vòng 24 giờ tiếp theo, Khả Vy hoàn toàn quên mất định nghĩa về "khoảng cách" mà cô từng cố gắng xây dựng.

Buổi sáng hôm sau, Khả Vy và Mộng Điệp đến gặp nhà thiết kế thời trang cao cấp nổi tiếng nhất.

"Phu nhân An, chúng ta cần một chiếc váy cưới ngắn, thanh lịch, thể hiện sự thông minh nhưng không kém phần quyến rũ," Mộng Điệp giải thích. "Và phải hoàn thành trong 48 giờ."

Khi Khả Vy đứng trong phòng thử đồ, cô không thể tin rằng tất cả những điều này là thật. Cô đã mặc váy cưới. Mặc dù là vì công việc, nhưng chiếc váy lụa trắng muốt đó lại gợi lên một cảm xúc kỳ lạ.

"Tuyệt vời!" Nhà thiết kế cảm thán. "Nó vừa vặn hoàn hảo, như thể được sinh ra để dành cho cô. Chỉ cần điều chỉnh phần ren tay áo. Tuy nhiên, Tổng Giám đốc Lâm muốn đích thân xem xét lần cuối."

Khả Vy chưa kịp phản đối, cửa phòng thử đồ đã mở ra. Lâm Thiên Vũ bước vào, vẫn trong bộ vest lịch lãm nhưng có phần vội vã.

Anh đứng lặng người. Ánh mắt Lâm Thiên Vũ quét qua Khả Vy, từ chiếc cổ cao thanh mảnh đến đường cong eo được siết chặt hoàn hảo. Không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, ánh mắt anh chứa đựng sự ngạc nhiên, pha lẫn sự tán thưởng rõ rệt.

"Thế nào, Tổng Giám đốc?" Khả Vy hỏi, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp, nhưng cô cảm thấy má mình nóng ran dưới ánh mắt của anh.

Lâm Thiên Vũ bước đến gần cô. Anh không chạm vào cô, chỉ đứng cách một sải tay.

"Hoàn hảo," anh nói, giọng anh trầm và khàn. "Nhưng... phần tay áo. Nó quá kín đáo. Khả Vy là người phụ nữ thông minh và mạnh mẽ. Cô cần một chút táo bạo."

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, chỉ vào phần vai. "Hãy mở rộng phần vai áo ra một chút, nhà thiết kế. Thể hiện sự tự tin và quyết đoán. Cô ấy không phải là một bông hoa e ấp."

Hành động này của anh không chỉ là chỉ đạo thời trang, mà là một sự hiểu biết sâu sắc về tính cách của cô. Khả Vy cảm thấy trái tim mình lỗi nhịp.

Tiếp theo là phần thử nhẫn. Chiếc nhẫn solitaire ban đầu đã được thay thế bằng một chiếc nhẫn đính hôn chính thức, có kích thước lớn hơn và được khắc tên hai người.

Họ ngồi đối diện nhau tại văn phòng riêng của nhà kim hoàn. Khả Vy đưa tay ra. Lâm Thiên Vũ nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ. Anh từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Chiếc nhẫn vừa vặn, lấp lánh dưới ánh đèn.

"Đẹp lắm," Lâm Thiên Vũ nói. Anh giữ tay cô lâu hơn mức cần thiết, ngón cái anh nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay cô.

"Cảm ơn ngài," Khả Vy thì thầm.

"Trong buổi lễ, hãy giữ tay tôi như thế này," anh nói, anh siết nhẹ tay cô. "Thân mật, nhưng không quá khoa trương."

Mọi tương tác đều được lý giải bằng công việc, bằng kịch bản, nhưng cảm xúc thật lại bắt đầu len lỏi vào từng hành động. Khả Vy biết, cô phải đóng vai một người yêu, nhưng cô đang đóng bằng trái tim thật của chính mình.

Tối hôm đó, họ trở về căn hộ. Họ phải cùng nhau viết tuyên bố công khai, biến mối quan hệ hợp đồng thành một bản hùng ca lãng mạn.

Họ ngồi tại bàn ăn, đối diện nhau, xung quanh là những bản nháp và giấy tờ.

"Chúng ta cần một mốc thời gian. Một khoảnh khắc 'định mệnh'," Khả Vy nói, giọng cô đầy tính toán. "Nếu chúng ta nói chúng ta yêu nhau ngay từ đầu, sẽ không ai tin. Chúng ta cần một điểm chuyển giao. Tôi nghĩ... chuyến công tác Singapore là thời điểm hợp lý nhất."

"Tại sao?" Lâm Thiên Vũ hỏi, ánh mắt anh sắc nét.

"Vì đó là lúc chúng ta bị buộc phải ở gần nhau nhất, ngoài văn phòng. Chúng ta có thể nói rằng, áp lực công việc, sự ăn ý tuyệt đối đã khiến chúng ta nhận ra... tình cảm," Khả Vy giải thích.

Lâm Thiên Vũ dựa lưng vào ghế. "Không đủ. Cần phải có một chi tiết cá nhân. Một điều gì đó mà chỉ người yêu mới biết."

Khả Vy im lặng. Cô nhìn anh.

Lâm Thiên Vũ bắt đầu viết. Anh không cần bản nháp. Anh viết bằng tay trên một tờ giấy trắng.

"Viết rằng... Khả Vy yêu thích nước chanh nóng với gừng sau những đêm làm việc khuya," anh đọc to. "Viết rằng cô ấy luôn thức dậy vào lúc 5 giờ sáng để nhìn thành phố yên tĩnh. Viết rằng cô ấy chỉ thực sự cười khi nói về mẹ cô ấy."

Khả Vy sững sờ. Tất cả đều là sự thật, những chi tiết mà cô chỉ thể hiện trong những khoảnh khắc cô nghĩ anh đang mệt mỏi hoặc không chú ý. Những chi tiết này không có trong bất kỳ hồ sơ nào của Vĩnh Phong.

"Lâm Thiên Vũ... sao ngài biết những điều này?" Khả Vy hỏi, giọng cô gần như không thể tin được.

"Đó là công việc của tôi, Khả Vy," anh đáp, ánh mắt anh tránh nhìn cô. "Với tư cách là đối tác, tôi phải hiểu cô. Với tư cách là Tổng Giám đốc, tôi phải hiểu đối tác của mình. Cô muốn ranh giới rõ ràng? Tôi đang thực hiện nó."

Nhưng Khả Vy biết, nếu chỉ là "công việc," anh không cần phải nhớ về cốc nước chanh gừng hay nụ cười của cô.

Khả Vy quyết định đưa ra một chi tiết cá nhân về anh. "Tôi nghĩ chúng ta nên thêm... Thiên Vũ không thể ngủ được nếu không có ánh sáng yếu, và anh ấy có thói quen đọc sách triết học cổ đại trước khi đi ngủ."

Lâm Thiên Vũ dừng bút, ngước nhìn cô. Đây là chi tiết mà cô biết khi anh ngủ gục trong phòng Suite, dưới ánh đèn bàn.

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh, nhưng nó nhanh chóng biến mất. "Hoàn hảo. Nó sẽ khiến câu chuyện của chúng ta trở nên đáng tin cậy."

Khi bản tuyên bố được hoàn tất, đã gần 1 giờ sáng. Cả hai đều kiệt sức.

"Tôi sẽ đi tắm và ngủ. Ngài cũng nên nghỉ ngơi, Thiên Vũ," Khả Vy nói.

"Được rồi," anh đáp.

Khả Vy quay vào phòng mình, nhưng sau vài phút, cô lại cảm thấy bồn chồn. Cô đi ra phòng khách, thấy đèn trong phòng làm việc của Lâm Thiên Vũ vẫn còn sáng.

Cô rón rén đi đến. Cánh cửa hé mở. Lâm Thiên Vũ đang đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại. Anh đang luyện tập.

"Khả Vy... cô là ánh sáng, là lý do tôi không còn sợ hãi bóng đêm trong công việc. Cô là người duy nhất nhìn thấy tôi, không phải Tổng Giám đốc Lâm," anh lẩm bẩm, giọng anh có sự chân thật đau lòng mà anh chưa từng thể hiện trước mặt cô. Anh đang luyện tập lời cầu hôn.

Khả Vy nín thở. Lời nói đó quá thật, quá riêng tư, đến mức cô cảm thấy tội lỗi khi nghe lén.

Cô lùi lại, nhưng vô tình làm rơi chiếc nhẫn kim cương mà cô đã tháo ra lúc trước, cất trong túi áo. Chiếc nhẫn rơi xuống sàn gỗ, tạo ra một tiếng động nhỏ.

Lâm Thiên Vũ lập tức quay lại. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao. Anh thấy Khả Vy đang đứng đó, khuôn mặt cô trắng bệch vì bối rối.

"Cô đang làm gì ở đây?" anh hỏi, giọng anh đầy sự khó chịu vì bị phát hiện.

"Tôi... Tôi quên chiếc nhẫn," Khả Vy nói, cô nhanh chóng cúi xuống nhặt nó lên. "Tôi xin lỗi. Tôi không có ý nghe lén."

Lâm Thiên Vũ bước đến gần cô, vẻ mặt anh trở nên căng thẳng và khó đoán. "Nghe thấy gì? Nghe thấy tôi đang luyện tập kịch bản cho một màn trình diễn công khai?"

"Tôi nghe thấy ngài nói về... ánh sáng và bóng đêm. Và về việc tôi là người duy nhất nhìn thấy ngài," Khả Vy can đảm trả lời, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh.

Lâm Thiên Vũ thở dài. Anh nhìn Khả Vy. Anh biết cô không còn có thể chấp nhận lời nói dối.

"Khả Vy," anh nói, giọng anh dịu dàng hơn. "Kịch bản đó là sự thật. Tất cả mọi thứ tôi nói về việc cô là người duy nhất hiểu tôi, là sự thật. Nhưng cô có biết sự khác biệt giữa hợp đồng và cảm xúc không?"

"Đó là mục đích," Khả Vy thì thầm. "Cảm xúc là vô điều kiện. Hợp đồng có mục đích."

"Và mục đích của chúng ta bây giờ là chiến thắng Tố Vy," Lâm Thiên Vũ nói, anh nắm lấy tay cô, tay cô vẫn còn giữ chiếc nhẫn. "Chúng ta không thể thất bại. Vì vậy, Khả Vy. Tôi sẽ hỏi cô một câu cuối cùng. Không phải với tư cách Tổng Giám đốc, mà với tư cách là người đàn ông đã chứng kiến cô chiến đấu vì sự thật của mình."

Anh quỳ xuống, một hành động hoàn toàn không có trong kịch bản. Nó là một sự bột phát của cảm xúc, dù bị che đậy bởi chiến lược.

"An Khả Vy. Cô có chấp nhận... đính hôn với tôi, không phải chỉ để bảo vệ Vĩnh Phong, mà để chúng ta có cơ hội tìm ra sự thật đằng sau những cảm xúc đang rối ren này không? Chúng ta sẽ làm điều đó như một cuộc điều tra bí mật về trái tim của chính mình. Cô có chấp nhận làm người phụ nữ bên cạnh tôi, bắt đầu từ giây phút này, mà không còn bất kỳ ranh giới chuyên nghiệp giả tạo nào nữa không?"

Khả Vy nhìn anh. Ánh đèn phòng khách chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của anh. Cô thấy sự mong manh ẩn giấu dưới lớp vỏ quyền lực. Cô thấy tình yêu mà cô đang cố gắng giấu kín.

Đây không phải là một chiến lược. Đây là một cơ hội.

"Thiên Vũ," Khả Vy nói, nước mắt cô bắt đầu rơi. "Tôi chấp nhận."

Lâm Thiên Vũ đứng dậy. Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Anh đưa tay ra, lau nước mắt cho cô bằng ngón cái.

"Tốt," anh nói. "Bây giờ, chúng ta chính thức là đối tác trong cả cuộc chiến lẫn cuộc đời. Buổi họp báo sẽ diễn ra vào ngày mốt. Hãy chuẩn bị tinh thần, Khả Vy. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với thế giới."

Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô. "Ngủ ngon, Vợ Sắp Cưới."

Khả Vy trở về phòng, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay. Nó không còn là kim cương vô tri, mà là gánh nặng của một lời hứa, một sự khởi đầu mạo hiểm. Họ không còn là đối tác hợp đồng. Họ là một cặp đôi đính hôn thật, nhưng với một nhiệm vụ bí mật: khám phá xem tình yêu của họ có đủ mạnh mẽ để tồn tại ngoài vỏ bọc chiến lược hay không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×