Phòng họp nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà kính – nơi ánh đèn thành phố về đêm chỉ là những đốm sáng lặng thinh phía sau lớp rèm mỏng màu khói. Không gian yên tĩnh đến mức tiếng bấm móng tay của cô vang lên đều đặn, từng nhịp từng nhịp như gõ vào thái dương của người đối diện.
Lê Khả Uyên – nữ CEO của tập đoàn truyền thông quyền lực nhất thành phố – bắt chéo chân, váy ôm ngắn đến táo bạo, khẽ nhấc ly rượu đỏ trên tay, nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình bằng ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa hứng thú.
"Điều khoản mười ba. Anh không được phép yêu tôi."
Trần Vũ Khang ngẩng đầu, đôi mắt phía sau gọng kính cận nhíu lại. Ngay cả trong trạng thái gò bó nhất, anh vẫn giữ được vẻ lạnh lùng điềm tĩnh. Nhưng khóe môi lại khẽ giật – không phải vì sợ, mà là vì kinh ngạc.
“Cô đang đùa?”
“Anh thấy tôi giống đang đùa sao?”
Giọng cô thấp, trầm và mềm như nhung. Nhưng từng chữ rơi ra lại sắc như dao. Bản hợp đồng dài mười ba điều, từ tài chính đến quyền riêng tư, từ việc xuất hiện trước công chúng cho đến việc ngủ cùng một giường – tất cả đều được soạn ra tỉ mỉ như luật chơi của một cuộc thí nghiệm tâm lý. Và điều khoản cuối cùng lại là… cấm yêu.
“Cô muốn gì ở tôi?” Vũ Khang hỏi, giọng khàn nhẹ, nhưng vẫn giữ được khí chất của một người đàn ông chưa từng khuất phục.
Khả Uyên mỉm cười, rót thêm rượu. “Tôi muốn một người chồng hợp pháp, đi cùng tôi đến mọi nơi khi cần, lên giường khi tôi muốn, và im lặng khi tôi không cần. Anh vừa đẹp trai, có học vấn, lý lịch sạch sẽ, lại đang nợ một khoản tiền không nhỏ từ vụ phá sản của công ty kiến trúc cũ. Quá lý tưởng.”
Cô đứng dậy, bước vòng qua bàn. Đôi chân dài thẳng tắp dừng lại ngay cạnh ghế của anh, khoảng cách đủ gần để hơi thở hương nước hoa lạnh len lỏi vào cổ áo anh.
“Tôi không cần anh yêu tôi. Chỉ cần anh không được phép yêu bất kỳ ai. Và càng không được phép... yêu tôi.”
Vũ Khang ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dần lạnh đi. “Cô đang tìm một món đồ, không phải một con người.”
“Vậy thì anh đừng tự nhận mình là người nếu còn không trả nổi món nợ anh mang trên vai,” cô cúi xuống, áp môi sát tai anh, khẽ thì thầm, “Ký đi, Vũ Khang. Hoặc ra khỏi thế giới này mãi mãi.”
Bút rơi xuống bàn. Trang giấy vẫn còn run khẽ khi đầu bút ký xuống tên.
Khả Uyên lùi lại, rút bản hợp đồng vào tập hồ sơ da, ánh mắt bình thản như vừa chốt một thương vụ đầu tư thông thường. Nhưng sâu trong đáy mắt cô, không phải là sự hài lòng.
Mà là khao khát.
Một khao khát không bao giờ được phép mang tên tình yêu.