hợp đồng trói tim anh

Chương 2: Đêm Đầu Tiên Không Tình Yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thành phố lạnh như mặt sàn đá cẩm thạch trong căn penthouse cao cấp – nơi mọi tiếng động đều bị hút sạch bởi lớp kính dày và sự im lặng ngột ngạt giữa hai con người xa lạ.

Vũ Khang đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xuống biển đèn phía dưới, tay vẫn cầm ly whisky chưa chạm môi. Từ ngày ký hợp đồng đến giờ, chỉ mới hai mươi bốn giờ trôi qua – nhưng anh cảm giác như mình vừa sống qua một tháng trong cái “lồng vàng” này. Một chiếc lồng đầy xa hoa, lạnh lẽo và nguy hiểm đến từng chi tiết.

Khả Uyên từ phòng tắm bước ra, quấn hờ khăn tắm trắng trên người. Nước còn đọng trên cổ, trượt xuống xương quai xanh, lăn dọc theo khe ngực hững hờ phía dưới. Cô không cần cố tình gợi cảm – từng cử động đã là thứ vũ khí sắc bén khiến không khí như bóp nghẹt.

“Tôi không thích bị chờ,” cô nói khẽ, đặt chân trần lên sàn đá, bước chậm về phía giường.

Vũ Khang quay lại, ánh mắt không né tránh nhưng cũng không hề khao khát. Một biểu cảm quá bình thản đối với người đàn ông đang đối diện với thân thể nửa kín nửa hở của một mỹ nhân như Khả Uyên.

“Cô nghĩ tôi sẽ lập tức lên giường chỉ vì một bản hợp đồng?”

Cô nghiêng đầu. “Không. Tôi nghĩ anh sẽ lên giường vì bản hợp đồng đó bắt anh phải làm vậy.”

Anh siết ly rượu trong tay. “Tôi là người, không phải nhân viên theo ca.”

“Vậy thì tập làm quen đi. Vì bắt đầu từ tối nay, anh là ‘chồng hợp pháp’ của tôi, và tôi muốn có anh trong giường mỗi đêm – dù anh có thích hay không.”

Không cần đợi phản hồi, cô tháo khăn, để nó rơi xuống sàn như một tiếng thở dài. Cơ thể cô lộ ra dưới ánh đèn vàng nhẹ – không một tì vết, không một sự ngượng ngùng. Cô bước lên giường, nằm nghiêng, ánh mắt lạnh và sắc như lưỡi dao lướt qua người anh.

“Hoặc anh nằm cạnh tôi. Hoặc anh rời khỏi đây mãi mãi.”

Một câu nói, đơn giản, gọn ghẽ. Không tiếng quát mắng, không xúc phạm. Nhưng trong đó là mệnh lệnh. Là sự sỉ nhục được ngụy trang dưới chiếc mặt nạ bình tĩnh.

Vũ Khang cởi áo sơ mi, từng nút từng nút một, chậm rãi. Cơ thể rắn rỏi hiện ra dưới lớp vải – không chỉ là thân xác, mà là sự phản kháng im lặng. Anh bước về phía giường, nằm xuống, nhưng giữ khoảng cách rõ ràng với cô.

Cô không chạm vào anh.

Anh cũng không động đến cô.

Chỉ có nhịp thở đều đặn, đan xen giữa hai thân nhiệt, khiến đêm trở nên mâu thuẫn đến ngột ngạt. Vũ Khang nằm đó, mắt nhìn trần nhà. Bên cạnh là người phụ nữ vừa mua anh bằng hợp đồng, bằng tiền, và bằng thứ quyền lực lạnh hơn bất kỳ cơn gió nào ngoài khung cửa kính.

Nhưng điều khiến anh không ngủ được… không phải vì giường lạ, cũng không phải vì mệnh lệnh.

Mà là vì chính anh – lại cảm thấy muốn chạm vào cô.

Chết tiệt.


Sáng hôm sau, Khả Uyên dậy sớm, gọn gàng và chỉnh chu như thể đêm qua chưa từng có ai nằm bên cạnh. Cô rót cà phê, không hỏi han, không nhìn anh.

“Lát nữa có buổi công bố trước giới truyền thông. Anh sẽ đi cùng tôi với tư cách ‘chồng hợp pháp’.” Cô đặt áo vest và cà vạt lên ghế, mắt lướt qua cơ thể trần của Vũ Khang vẫn đang tựa vào đầu giường.

“Diễn cho tốt. Vì từ hôm nay, truyền thông sẽ nhìn vào ánh mắt tôi – và đoán xem tôi đang yêu anh đến mức nào.”

Vũ Khang nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi nhưng không khuất phục. “Còn tôi thì sao? Truyền thông sẽ nhìn vào tôi và nghĩ gì?”

Cô cười, nụ cười mỏng hơn lưỡi dao. “Họ sẽ nghĩ anh là kẻ may mắn được ngủ với tôi mỗi đêm.”

Rồi quay bước, sải chân ra khỏi phòng, để lại mùi nước hoa lạnh như tuyết và một lời tuyên bố khiến Vũ Khang biết: bắt đầu từ hôm nay, anh đã thực sự bước vào đêm dài không lối thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.